Tần Thi đi ra sau khi cẩn thận xem xét chung quanh một chút, xác định chắc chắn rằng Vương Tú Tú không còn ở gần đó nữa, lúc này mới mang bọn nhỏ ra ngoài bắt đầu đào đất.
Tần Thi cũng không cần phải dọn dẹp quá nhiều, hai đứa nhỏ chỉ lấy hai cái chai đựng đất, nói là giúp đỡ, nhưng thực chất ra là đang nghịch.
Cho dù trên người tụi nhỏ dính toàn là bùn đất, nhưng Tần Thi cũng không cằn nhằn gì cả, dù gì cũng chỉ là quần áo cũ rách nát cho nên là không sao cả.
Trẻ nhỏ mà, ngẫu nhiên làm càn chơi đùa một chút cũng không phải chuyện gì to tát.
Bình thường cặp sinh đôi rất ngoan ngoãn, mỗi khi đi ra ngoài chơi đều rất khác với những đứa trẻ khác, mấy đứa trẻ khác thì trên người lúc nào cũng dơ hầy. Còn bọn nhỏ lại rất thích sạch sẽ, tay bẩn một chút thôi là không chịu được.
Đặc biệt là Bình Bình, thằng bé vô cùng sạch sẽ, có lúc An An mải chơi nên không để ý, cậu nhóc liền cầm khăn tay mà Tần Thi làm cho, lấy lau sạch cho An An.
Có vài đứa nhóc hay chê cười Bình Bình tại sao lại dùng khăn tay mà chỉ có con gái mới dùng kia. Thằng bé nghe xong cũng không để bụng, so với việc chạy theo để ăn thua đủ với mấy đứa nhóc đó, Bình Bình thích ngồi một chỗ hơn.
Mà sau khi An An nghe thấy bọn con trai chê cười Bình Bình, cô bé liền kéo một đám nhóc khác cùng nhau lén lút “báo thù” cho Bình Bình. Nếu Bình Bình là một đứa trẻ từ trong ra ngoài đều hiền như cục bột như vậy thì An An chính là nắm hạt mè ngoài trắng trong đen. Tần Thi phát hiện điểm này còn có chút kinh ngạc, chẳng qua sau đó liền bình thường trở lại, thậm chí còn rất vui vẻ.
Dù sao con gái quá đơn thuần cũng không tốt, mặc kệ bên trong là đen hay trắng, không chủ động khi dễ người khác, không bị người khác khi dễ là được.
******
Buổi tối, Lục Trạch Thiên đi làm về, khi sắp về đến nhà thì thấy Vương Tú Tú đang đứng ở chỗ khúc cua, tựa hồ như đang chờ ai.
Lục Trạch Thiên khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cô ta có hơi khó chịu một chút.
Vương Tú Tú thấy Lục Trạch Thiên đã trở về, lập tức chạy đến ngăn anh lại, nói: “Lục đoàn trưởng à…”
Chính uỷ Trịnh đi về cùng với Lục Trạch Thiên, căn bản không hề quen biết Vương Tú Tú, còn tưởng rằng người này là thân thích của anh, hắn ta bèn cáo từ đi trước.Sau khi chỉ còn lại hai người bọn họ, vẻ mặt của Lục Trạch Thiên trở nên khó coi, anh nói: “Tôi nhớ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà.”
Vương Tú Tú bị khí thế của anh hù cho nhảy dựng, miệng không ngừng lẩm bẩm, không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Lần trước cô ta đến, tuy rằng Lục Trạch Thiên không thích, nhưng cũng không lạnh lùng như vầy, hôm nay lại thành ra thế này? Sao đột nhiên lại trầm mặc xuống? Không cho cô ta một chút mặt mũi nào luôn sao? Vương Tú Tú đứng im bất định…
Cô ta không biết là do lúc trước Lục Trạch Thiên còn chưa thức tỉnh, khi nói chuyện với cô ta mới tương đối uyển chuyển. Nhưng lúc này trong lòng của Lục Trạch Thiên giống như gương sáng, anh đã nhìn thấu được tất cả, đương nhiên là sẽ không kiên nhẫn để đứng đây dây dưa thêm với cô ta rồi.
“Tôi…..” Vương Tú Tú vừa mới chuẩn bị thốt ra lời đầu tiên, lúc này Lục Trạch Thiên đã kịp ngăn lại.
“Sau này chị đừng đến đây nữa, đừng để tôi phải trực tiếp mời bộ đội vào xử lý.” Lục Trạch Thiên nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trong lòng Vương Tú Tú kêu ‘lộp bộp’ một cái, thấy Lục Trạch Thiên muốn rời đi, cô ta liền nhanh chóng mở miệng, khép nép nói: “Cậu, cậu hãy bàn lại với tôi về chuyện nuôi nấng, về sau tôi sẽ không đến nữa!”
Lục Trạch Thiên bật cười khinh bỉ: “Lúc trước đã nói rất rõ ràng rồi, hai đứa nhỏ không còn quan hệ gì với nhà chị nữa, đừng nghĩ đến chuyện muốn đưa chúng trở về.”
Trước đây thì sống chết không cần, hiện tại lại vội vàng đến đây cầu xin anh trả đứa nhỏ về, Lục Trạch Thiên bày ra vẻ trào phúng nhìn cô ta, anh nói: “Con chị sinh bệnh cần tiền, mấy người bèn đem chủ ý hướng đến Bình Bình và An An sao?”
Vương Tú Tú hoảng sợ, cất giọng thất thanh nói: “Làm sao cậu biết….”
“Không chỉ có mình tôi biết thôi đâu, ngay cả bộ đội cũng biết, lúc trước là nể mặt mũi lớp trưởng nên mới không nói ra.”
Lục Trạch Thiên cảnh cáo cô ta: “Nếu như chị lại đến một lần nữa, vậy thì đừng trách tôi không nể tình, nể nghĩa.”
Ruột gan của Vương Tú Tú như sắp nhảy ra ngoài đến nơi, nhưng cô ta không còn cách nào khác.
Con khám ra bị bệnh tim, mỗi ngày đều phải tiêu tiền như nước chảy, còn phải làm phẫu thuật lớn, cô ta cũng một phần vì không còn cách nào nên mới đánh chủ ý lên cặp sinh đôi.