Bởi vì trong lúc nghỉ ngơi, cô cũng nhìn thấy trên video có người đăng tải cách xây lò, nhưng hiện tại cô không còn nhớ một chút nào nữa rồi.
Tần Thi nghĩ nghĩ một hồi, cô vẫn hơi do dự, thôi thì chờ buổi tối Lục Trạch Thiên trở về, cô sẽ chỉ điểm anh làm việc này vậy.
Cô có hơi nhát tay một xíu…
Vì thế nên Tần Thi tìm một cái sọt, lót thêm giấy báo vào bên trong, chuẩn bị dẫn theo cặp sinh đôi ra ngoài đào đất.
Nhưng còn chưa kịp ra tới cửa, Tần Thi lại đột nhiên nghe được có người gõ cửa, cô có chút tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa lớn, chỉ thấy được một người phụ nữ không đứng sát gần cửa, mà chỉ nhìn vào trong nhà từ khe hở của cửa sắt.
“Ai vậy?” Tần Thi vừa đứng lên vừa vỗ vỗ cho hết bụi bặm dính trên tay.
Người phụ nữ kia đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào Tần Thi, hỏi ngược lại cô: “Cô là ai thế?”
Tần Thi nhíu mày khó hiểu, rõ ràng là tới gõ cửa nhà cô, ấy vậy mà giờ lại hỏi cô là ai ư?
Lúc này, An An giữ chặt tay Tần Thi, nhẹ nhàng quơ quơ, nhỏ giọng nói: “Tớ biết người này nè, lúc trước ba có dặn tớ gọi cô ấy là cô ba đó.”
Cô ba ư?
Lông mày của Tần Thi hơi nhăn lại, chị gái lớp trưởng gì đó của Lục Trạch Thiên sao?
Cốt truyện thật đúng là vô địch, rõ ràng là còn chí thân(*), lại có thể khiến cho Lục Trạch Thiên mất đi lý trí, trực tiếp nhận cặp sinh đôi về nuôi. [Chú thích: (*) Chí thân: hết sức thân thiết.]
Thật ra cho dù bọn họ không nuôi dưỡng thì cũng hoàn toàn có thể giúp tìm người nhận nuôi. Nhưng lại cố tình để cho Lục Trạch Thiên nhận đứa nhỏ về nhà, quả thực rất lợi hại.
May mắn là bây giờ anh đã thức tỉnh rồi, bằng không Tần Thi cũng sẽ phải đau đầu chết mất thôi.
“Các cậu quen thân cô ta lắm sao?” Tần Thi nhỏ giọng hỏi cặp sinh đôi.
An An: “Chỉ mới gặp qua có một lần thôi!”
Bình Bình cũng gật đầu theo: “Một khoảng thời gian trước có tới rồi.”
Tần Thi nhướng mày: “Biết cô ta đến để làm gì không?”
Cặp sinh đôi đồng loạt lắc đầu.
Tần Thi quay đầu nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước cửa lớn này, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đi qua đứng ở trong cửa hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị tìm ai vậy ạ?”
Vương Tú Tú nhìn Tần Thi, ánh mắt có hơi kì quái, hỏi lại lần nữa: “Cô là ai thế?”
Tần Thi bắt đầu cười tủm tỉm, trong lòng đang thầm chế nhạo, người này không tự giới thiệu, càng không nói đến đây để làm gì, ấy vậy mà chỉ nhăm nhe hỏi cô là ai. Xem ra đây là người đến với mục đích không được tốt cho lắm rồi.
“Chị cũng không có chuyện gì cần nói đúng không? Nếu không có thì xin mời chị lui về cho, tôi còn bận nhiều việc lắm.” Tần Thi mặc kệ cô ta.
Dù sao cô cũng không quen biết gì người này, cô ta tới mà lại không nói rõ ý đồ tìm đến là gì, vậy thì việc gì mà cô phải khách khí với cô ta chứ, không cần phải nhiều lời làm gì.
Dứt lời, Tần Thi chuẩn bị xoay người trở lại vào trong.
“Ê, này này! Cô đừng đi mà, mở cửa cho tôi đi!” Vương Tú Tú bắt đầu nóng nảy, vội vàng kêu lên: “Tôi là cô ba của Bình Bình và An An!”
Tần Thi dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Vương Tú Tú, ánh mắt có hơi sắc bén: “Anh Trạch Thiên nhà tôi chỉ có một cô em gái mà thôi, cô ba từ đâu ra vậy chứ?”
Vương Tú Tú nhìn ánh mắt sắc bén của cô, không hiểu sao lại có chút chột dạ, cô ta né tránh tầm mắt của cô, nhìn về phía của cặp sinh đôi đang đứng cạnh vườn rau trong viện, kêu lớn tiếng: “Bình Bình, An An, mau mau lại đây nào, cô là cô ba của tụi con đó, cô ba mang trái cây tới cho các con đây!”
Tuy rằng cặp sinh đôi biết người này là cô ba, nhưng cô ta khi lớn lên trông rất khó coi, lại còn lôi thôi lếch thếch, bọn nhỏ không thích cô ta. Đột nhiên An An kéo Bình Bình lại, dẫn thằng bé chạy về trong phòng, miệng lẩm bẩm nói: “Lúc ấy ba có nói là không cần để ý tới cô ta.”
Nói xong còn nhìn về phía Bình Bình, hỏi lại: “Có đúng không?”
Bình Bình gật gật đầu, An An lập tức thở phào nhẹ nhõm, hai đứa dọn ghế dựa rồi đứng lên, ghé sát tai vào bên cạnh cửa sổ để thăm dò bên ngoài một cách cẩn thận.
Tần Thi thấy cặp sinh đôi bỏ chạy như vậy, trong lòng cô thầm vui vẻ, quả thật rất lanh lợi!
“Đứa nhỏ không hề quen biết chị, mời chị về cho.” Tần Thi bắt đầu đuổi khách.
Vương Tú Tú buông bao tải trong tay xuống, vẻ mặt căm giận nhìn Tần Thi: “Cô chính là vợ sau mà Tiểu Trạch cưới có phải không? Được lắm, mới có mấy ngày mà đã dạy cho đứa nhỏ không nhận ra người nhà rồi! Cô đúng là….”
“Ồn ào cái gì mà ồn ào quá vậy!” Thím Triệu nhà bên đột nhiên đi ra, bà ấy xị mặt kêu lớn: “Ai vậy hả? La to cái gì thế? Trẻ nhỏ trong nhà cũng bị đánh thức theo rồi đấy, thật tình!”