“Lúc tôi mới đến ngày đầu tiên, mụ ta cười tủm tỉm mang rau hẹ đến, tôi còn tưởng mụ ấy là một người hòa nhã dễ ở chung, nào ngờ tới giờ cơm buổi tối lại bưng chén tới.”
Hoàng Ngọc Lan bắt đầu càm ràm với Tần Thi: “Mụ ấy nói cơm tôi nấu thơm, trong sáng ngoài tối muốn ăn ké, tôi nghĩ mụ ta lúc sáng còn đem rau hẹ qua, nên đã kêu mụ ngồi xuống ăn. Tưởng như vậy là xong rồi, ai ngờ mỗi ngày cứ tới giờ cơm, có mùi thơm gì là mụ ấy lập tức bưng chén tới, còn mang theo trẻ nhỏ.”
Hoàng Ngọc Lan nghĩ lại cảm thấy khó mà tưởng tưởng nổi: “Nhà mụ ấy cũng không phải là không có nấu cơm, nhưng mỗi ngày sang nhà tôi là có ý gì? Chết cũng không biết xấu hổ, tôi không cho mụ ấy vào là mụ ta lại cầm chén ngồi trước cửa nhà tôi, mang theo trẻ con ngồi ngoài gió lạnh ăn cơm, bày một bộ dạng đáng thương cho ai xem cơ chứ!”
Tần Thi vô cùng kinh ngạc: “Còn có loại người như vậy sao? Chồng cô ta đâu?”
Hoàng Ngọc Lan trợn trắng mắt: “Đỗ Du nói chồng mụ ta ra ngoài đi học, tháng sau mới trở về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây