Mẹ Lục nhìn bọn nhỏ cao lớn mập mạp, sắc mặt trạng thái của Lục Trạch Thiên cũng tốt hơn, lau nước mắt một phen, cười nói: “Mẹ vui chứ, mẹ đây là rất vui mới đúng!”
Bà không nghĩ tới bọn nhỏ sẽ trở về, càng không nghĩ tới Tần Thi còn tốt hơn so với bà nghĩ rất nhiều.
Mẹ Lục thở phào nhẹ nhõm, lau tay vào quần mấy cái, cầm chặt tay Tần Thi, dẫn cô và bọn nhỏ đi vào nhà: “Nhanh nhanh nhanh, sao mặt con lại trắng bệch như vậy, say xe sao?”
“Mấy đứa cháu ngoan của bà, nhanh vào nhà sưởi ấm đi!”
Đi tới cửa, dường như mới nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với Chu Khải Toàn: “Tiểu Khải đừng vội đi, ở lại ăn bữa trưa đã!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây