“Mẹ, một mình mẹ ổn chứ?”
“Có gì mà không được, đi nhanh đi.”
“Được rồi.”
Đường Mộng thực sự có chút đau lòng khi thấy Cố Thiếu Diễm chạy tới chạy lui vất vả. Đồng thời cô cũng biết, chỉ cần mình không nghỉ ngơi thì Cố Thiếu Diễm chắc chắn cũng không chịu nghỉ, đành phải cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Rời khỏi bệnh viện, hai người thuê một phòng ở dãy trọ không xa bệnh viện. Đường Mộng vừa vào phòng đã rửa mặt trước, lấy quần áo từ trong túi Cố Thiếu Diễm mang về để thay ra. Sau khi làm xong mọi thứ mới nằm lên giường, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây