“Cảm ơn... cảm ơn đồng chí.”
Chú của Triệu Thiết Trụ nhất thời không biết nói lời cảm ơn nào. Ông vốn là một người đàn ông thô lỗ không có học thức, chỉ biết nói một câu cảm ơn, những câu khác đều không thể nói ra được.
Đường Mộng khẽ gật đầu, quay người rời khỏi lễ đường. Cô tìm được Từ Dung đang đứng bên ngoài, thấy cô ấy đang ngồi xổm ở đó. Đầu vùi trong lòng bàn tay, cả người tỏa ra vẻ u uất.
“Sao vậy? Không thích cảnh tượng này à?”
“Tôi... có chút không chấp nhận được. Mộng Mộng, đôi khi tôi thấy mình vô cùng may mắn vì Đại Thịnh không sao. Tôi biết thái độ như vậy không tốt nhưng tôi không nhịn được mà nghĩ, may mà người xảy ra chuyện không phải người đàn ông của tôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây