Suy nghĩ một hồi, Đường Mộng nở một nụ cười rạng rỡ. Đuôi mắt khẽ cong, ánh mắt lưu chuyển đều là phong tình. Thân thể mềm mại không xương dựa vào lồng ngực rộng lớn của Cố Thiếu Diễm, ngón tay thon thả vẽ vòng tròn trên ngực anh. Cô nhón chân, thổi hơi bên tai Cố Thiếu Diễm đỏ bừng nói: “Sao anh nỡ nhìn em thất vọng chứ? Vậy mà còn học cách uy hiếp em, có phải không muốn lên giường ngủ không?”
Âm cuối cùng vô cùng quyến rũ, trực tiếp khiến lửa giận của Cố Thiếu Diễm bùng lên.
Anh nghiến răng, đưa tay muốn ôm người đẹp trong lòng vào lòng. Ai ngờ Đường Mộng có thân hình như con lươn, trực tiếp thoát khỏi vòng tay anh. Mắt phượng như tơ, mí mắt cụp xuống tiếp tục nói: “Anh uy hiếp em, hu hu hu, anh vậy mà dám uy hiếp em.”
“Được rồi, được rồi. Đều là lỗi của anh, lỗi của anh hết. Xin lỗi em, anh không nên nói như vậy.”
Lúc này Cố Thiếu Diễm còn đầu óc nào nữa chứ? Đầu óc anh đã bị anh ném ra ngoài vũ trụ rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây