Tống Cẩn biết Kiều Trân Trân mê mẩn anh, trước đây cô ấy thích lén nhìn anh, nhưng hễ bị phát hiện là cô ấy sẽ lập tức tránh đi, giả vờ như không để ý. Bây giờ cô ấy đã bạo dạn hơn, thường xuyên nhìn anh chằm chằm không chớp mắt. Ánh mắt vô tư, đôi khi thậm chí còn chảy nước miếng, cuối cùng người xấu hổ phải tránh đi lại là anh.
Bây giờ Kiều Trân Trân lại nhìn chằm chằm vào tay anh, không hề che giấu sự thích thú trong mắt. Nhiều lần Tống Cẩn phát hiện Kiều Trân Trân muốn đưa tay sờ anh, nhưng lại không dám, lén lút rụt tay về.
Nếu như trước đây, Tống Cẩn sẽ thấy hơi phiền. Nhưng bây giờ, anh lại thấy trong lòng có chút vui mừng, cũng hơi mong đợi. Anh nghĩ, đây là vợ của anh, có tiếp xúc thân thể cũng là điều đương nhiên. Câu nói này không biết là nói cho chính mình nghe, hay là nói cho Kiều Trân Trân nghe.
Kiều Trân Trân nhìn tay Tống Cẩn một lúc, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của anh. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, chàng thư sinh đẹp như ngọc, Kiều Trân Trân vô tình nói một câu: “Người trên đường như ngọc, công tử không ai sánh bằng.”
Giọng nói rất nhẹ, giống như tự nói với chính mình, nhưng buổi tối vốn đã yên tĩnh mà Tống Cẩn ngồi rất gần Kiều Trân Trân nên câu nói này anh đương nhiên nghe thấy. Đột nhiên cảm thấy má nóng bừng, ngay cả tai cũng đỏ lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây