Triệu Đại Cương lập tức đồng ý, mấy người anh em cũ của ông cũng thấy ý kiến này hay nhưng nhất quyết đòi tự bỏ tiền. Kiều Trân Trân không lay chuyển được họ đành phải lấy lệ nhận của mỗi người hai nghìn tệ, đợi khi về sẽ trả lại nếu còn thừa.
Chủ đề trên bàn tiệc lập tức chuyển từ nghỉ hưu sang du lịch, mọi người hào hứng thảo luận. thầy Cố là người duy nhất có công việc ổn định ở đó nhìn họ sắp sửa đi du ngoạn sơn thủy vô cùng hâm mộ, bèn đập bàn nói: “Không được, tôi cũng phải đi. Các người chờ tôi đấy, ngày mai tôi sẽ đến đơn vị xin nghỉ.”
Vì vậy ba ngày sau, Kiều Trân Trân và Tống Cẩn đã dẫn theo một nhóm ông già lên đường.
Ban đầu, Kiều Trân Trân không định để Tống Cẩn đi nhưng Tống Cẩn lo Kiều Trân Trân một mình chăm sóc cả nhóm người này sẽ khá vất vả, nhất quyết đòi đi theo.
Triệu Đại Cương lập tức vạch trần anh: “Anh không nỡ xa Trân Trân thì cứ nói thẳng, sao lại lấy chúng tôi làm cớ. Chúng tôi tuy tuổi cao nhưng sức khỏe vẫn còn tráng kiện, không cần Trân Trân phải chăm sóc gì đặc biệt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây