Thậm chí, Kiều Trân Trân còn đoán, không gian giúp cô tiêu trừ năng lượng tiêu cực, có phải là vì năng lượng bản thân không đủ nên đã rơi vào trạng thái ngủ đông không? Có lẽ sau này vẫn có thể tỉnh lại cũng nên, dù sao thì kho hàng vẫn còn ở đó.
Tống Cẩn nghĩ đến lúc đó Kiều Trân Trân nói chuyện bên tai anh, giọng điệu tràn đầy tuyệt vọng, bây giờ nghĩ lại vẫn khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Lúc này anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến không gian gì gì đó nữa, chỉ muốn ôm chặt Kiều Trân Trân vào lòng, liên tục nói với cô: “Hứa với anh, sau này không được có ý nghĩ như vậy nữa, cho dù anh không còn thì em cũng phải sống thật tốt.”
Nhưng Kiều Trân Trân lại không muốn giả vờ hứa hẹn, cô nép vào lòng Tống Cẩn, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh nghiêm túc nói: “Chỉ có điều này, em không thể hứa với anh, chỉ cần nghĩ đến sau này cuộc sống của em không có anh. Em cảm thấy không thể thở nổi, em thực sự không làm được.”
“Trân Trân...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây