Trong phút chốc tiếng khóc vang trời, nghe mà lòng Kiều Trân Trân càng thêm khó chịu, cũng không nhịn được mà lặng lẽ rơi nước mắt nhưng cô biết bây giờ mình phải chấn tác lên. Nếu để bọn trẻ nhìn thấy cô khóc sợ là sẽ khiến chúng càng sợ hơn. Thế là cô lau nước mắt, ôm bọn trẻ vào lòng rồi nhỏ giọng an ủi chúng.
Cuối cùng cũng dỗ dành được bọn trẻ, hành lý bên phía Triệu Mai cũng đã sắp xếp xong, Kiều Trân Trân liền dẫn bọn trẻ theo Triệu Đại Cương ra ngoài.
Lên máy bay, Kiều Trân Trân mới nói cho bọn trẻ biết chuyện Tống Cẩn bị thương nhưng không nói tình hình cụ thể, chỉ nói là hơi nghiêm trọng. Dặn chúng đến đó phải ngoan ngoãn, đừng làm phiền người lớn.
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, lúc đó mẹ có thể phải giúp chăm sóc bố, không có nhiều thời gian trông chừng các con. Hai đứa phải chịu trách nhiệm chăm sóc em gái, có làm được không?”
Nước mắt trong hốc mắt hai anh em còn chưa khô, nghe mẹ giao cho chúng trọng trách, lập tức nín khóc, gật đầu bảo đảm: “Mẹ, mẹ cứ chăm sóc bố là được, không cần lo cho chúng con, chúng con nhất định sẽ trông chừng em gái.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây