Cùng lúc đó, Kiều Trân Trân cảm thấy thắt lưng mình bị một vật cứng gí vào, cái túi trên tay cũng bị người đàn ông kia giật mất, miệng hắn ta còn nói rất thân thiết:
“Chị ơi, chị đừng lo, để em cầm giúp chị.”
Kiều Trân Trân: !!?
Đây là tình huống gì? Thứ trên thắt lưng kia, hẳn không phải là súng như cô vô thức nghĩ chứ? Nước Hoa Hạ không phải cấm súng sao? Kiều Trân Trân cả hai kiếp đều chưa từng thấy súng thật, đây... hẳn là đồ giả chứ?
Lúc đầu Kiều Trân Trân còn ngây thơ cho rằng đối phương chỉ muốn cướp của, dù sao trong túi cũng chẳng có gì đáng giá, muốn lấy thì cứ lấy đi, chỉ mong đối phương nhanh chóng thả cô ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây