Kiều Trân Trân ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng thầm kinh ngạc. anh hai Kiều bây giờ còn đâu dáng vẻ của một người nông dân chân lấm tay bùn, hoàn toàn giống như một nhân viên kinh doanh tinh anh trên thương trường, sự thay đổi này vừa nằm ngoài dự đoán vừa hợp tình hợp lý.
Con người tiếp xúc với nhiều thứ, mở rộng tầm mắt thì sẽ luôn có sự thay đổi.
Trước đây anh hai Kiều vẫn luôn cho rằng mình sẽ phải trồng trọt cả đời, nào có thể nghĩ đến một ngày nào đó có thể mở xưởng làm giám đốc. Còn có thể ngồi ăn cơm nói chuyện với một vị lãnh đạo lớn như Tô trấn trưởng, còn có thể đến Bắc Kinh xem Vạn Lý Trường Thành xem lễ thượng cờ, thậm chí còn nói một câu chào với người nước ngoài.
Đó là khi gặp ở hội chợ thương mại, Kiều Trân Trân đã dạy anh, khi chào người nước ngoài, không nói “Đồng chí, chào đồng chí” mà phải nói “Hi.”
Người nước ngoài đó nhìn thấy hộp quà tương ớt trong tay anh hai Kiều, muốn đến hỏi thăm, nói líu lo một tràng, anh hai Kiều không hiểu một chữ nào. Tuy nhiên, vẫn nhớ trả lời một câu “Hi”, sau đó đưa cho anh ta một tấm danh thiếp rồi cho qua.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây