Căn cứ vốn định điều anh đến đơn vị khác, dù sao Tống Cẩn đúng là nhân tài hiếm có, điều lệnh tiếp theo của căn cứ vẫn làm được nhưng Tống Cẩn từ chối.
Tống Cẩn nghĩ rất rõ ràng, cho dù rời khỏi căn cứ Côn Bằng thì anh vẫn có thể tiếp tục cống hiến cho quốc gia. Lần trước khi cải tiến máy móc thiết bị cho nhà máy ớt Kiều Thị, anh đã có ý tưởng này.
Vốn định thành lập một tổ dự án ở phía dưới sở nghiên cứu số 1 chuyên tiến hành nghiên cứu cải tạo máy móc thiết bị lạc hậu trong nước, nhưng hiện tại tổ dự án không thiết lập được, nhưng anh vẫn có thể tự mình làm.
Tống Cẩn nói ý nghĩ này với Kiều Trân Trân, đương nhiên Kiều Trân Trân giơ hai tay tán thành. Cô sợ chuyện này tạo thành bóng ma tâm lý gì đối với Tống Cẩn, sau đó không gượng dậy nổi. Thấy anh còn có ý chí chiến đấu như vậy, trong lòng tất nhiên vui vẻ còn cân nhắc giúp anh như thế nào.
“Lão Tống, nhà chúng ta bây giờ còn có chút tiền có thể trở về Bắc Kinh mở nhà máy, sau đó tuyển một số nhân tài ở mảng này cùng anh làm nghiên cứu. Hơn nữa đây cũng là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, làm tốt thì cũng không kém gì những thứ anh mong đợi ở căn cứ Côn Bằng. Tất cả đều vì bốn mục tiêu hiện đại hoá mà cống hiến.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây