Hai người ở trong lòng đều chất chứa nổi khổ khó ta vừa nhìn thấy nhau liền có cảm giác tâm linh tương thông, còn xém chút nữa ôm đầu mà khóc rống lên.
“Đồng chí Tiểu Kiều, cô nhất định phải giúp người dân chúng tôi, vì nhận thầu đất hoang mà rất nhiều người đều vét sạch của cải, bây giờ ngay cả cơm cũng không có ăn.” Bí thư Trương ngồi trong phòng khách của nhà Kiều Trân Trân, vẻ mặt khổ sở, thật sự là sắp khóc lên đến nơi rồi.
Lão bí thư cả đời làm việc vất vả nên rất có tình cảm với mảnh đất này, hơn nữa, lúc trước cũng là một tay ông ta khuyến khích người dân nhận thầu đất hoang, bây giờ lại chẳng thu được một chút gì, vốn gốc không về, trong lòng ông ấy thật sự rất khó chịu.
“Đồng chí Kiều Trân Trân, cô là người của căn cứ chúng tôi, cũng nhất định phải giúp chúng tôi, tất cả mọi người sẽ rất cảm kích cô.” Tổ trưởng Tạ ngồi bên cạnh bí thư Trương, trong lòng cũng sốt ruột.
Kiều Trân Trân không phải là không muốn giúp đỡ, mà cô cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì bọn họ bảo cô đi tưới nước rồi chỉ cho mọi người biết cách trồng trọt như thế nào. Có quỷ mới biết phải trồng trọt như thế nào đấy! Cô cũng chưa từng xuống ruộng đấy được chưa! Chẳng lẽ trước khi đến đây mấy người không hỏi thăm một chút gì hay sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây