Nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện nên Kiều Trân Trân coi như không nghe thấy, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện với mấy người đó, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Nhưng ở bên ngoài cũng không có phong cảnh gì đẹp cả, phóng tầm mắt nhìn lại, là một mảnh sa mạc rộng vô biên, cát vàng mênh mông vắt ngang nối liền với phía chân trai ở xa xa, bầu trời cũng xám xịt, cảnh tượng trước mắt có chút thê lương chẳng có chút sức sống nào cả.
Đây là một mảnh đất hoang vu cằn cỗi, mà trên mảnh đất như vậy, còn có hàng triệu người sinh sống.
Tâm trạng của Kiều Trân Trân giống như sa mạc ở bên ngoài vậy, u ám hiu quạnh. Cô đột nhiên suy nghĩ, mình có thể làm chút gì đó hay không?
Nhưng cô lại cảm thấy mình có chút không biết lượng sức, thiên nhiên tàn khốc trước mặt như vậy thì nhân loại cũng chỉ giống như một con kiến nhỏ bé, căn bản không có sức lực đánh trả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây