Xuyên 80: Cưng Vợ Thành Nghiện, Chồng Quân Nhân Không Cho Ly Hôn!

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Một nhân vật thế này mà tổ xuyên nhanh niên đại cũng cần à? Hay là vì khoản quyên góp sáu trăm ngàn kia?

Thôi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Chi bằng cân nhắc xem bước tiếp theo nên làm gì.

Dù sao bây giờ cô cũng không thể quay về Cục Xuyên Nhanh, việc quan trọng nhất vẫn là nghĩ cách sống tốt cuộc đời này.

Lâm Hạ suy nghĩ đôi chút, cảm thấy mình cần tìm hiểu thêm về Trình Gia Húc.

Dù gì thì bây giờ đối phương cũng đang đội trên đầu danh nghĩa “người yêu” của cô. Hơn nữa, thân phận của anh còn khá đặc biệt. Là một quân nhân.

Hôn nhân trong quân đội không dễ ly hôn, phải được quân nhân đồng ý, trừ khi một bên có hành vi sai phạm nghiêm trọng.

Nhìn cái cách Trình Gia Húc đối xử với cô tối qua, có vẻ anh đối với cô không chỉ đơn thuần là trách nhiệm.

Nhưng hôn nhân đâu thể chỉ dựa vào chuyện hoan ái cuồng nhiệt mà duy trì được.

Yêu cầu của cô với bạn đời rất cao, bản thân cũng không thuộc kiểu người có thể hy sinh vô điều kiện.

Trong ấn tượng của cô, làm vợ lính nghe thì oai đấy nhưng không dễ sống tí nào.

Cô có thể thử chung sống với Trình Gia Húc, nếu thật sự không hợp thì cho dù phải dùng cách gì, Lâm Hạ cũng sẽ ly hôn với anh.

Đến lúc đó không còn vướng bận gia đình, cô có thể tập trung phát triển sự nghiệp.

Đang nghĩ ngợi, thì cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng gõ.

“Đồng chí Lâm Hạ, mở cửa!”

Là Trình Gia Húc.

Lâm Hạ lập tức rời khỏi không gian, vội vàng mở tủ tìm quần áo. Ánh mắt cô rơi xuống cái quần hoa rách tả tơi, chiếc áo vải lao động ngắn tay bạc màu vá chằng vá đụp cùng cái quần đen cũ kỹ.

Cả người cô chùng hẳn xuống.

Không còn cách nào khác, cô đành lấy tạm một chiếc sơ mi trắng mới tinh của đàn ông từ ngăn dưới mặc vào.

Soi gương chỉnh lại tóc cho gọn gàng, Lâm Hạ nhanh chân đi đến cửa rút then cài. Vì động tác quá vội, cô không cẩn thận kéo trúng chỗ đau dưới thân.

Trình Gia Húc xách theo đồ ăn sáng bước vào, vừa vặn thấy Lâm Hạ nhíu mày hít sâu, đôi chân dài trắng muốt run nhè nhẹ dưới lớp sơ mi rộng thùng thình.

“Em không sao chứ? Đau ở đâu à?”

Chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa đã có một chàng sĩ quan trẻ, mặt mày tuấn tú, vội vã lên tiếng:

“Trưởng doanh Trình, chị dâu sao vậy? Có cần đưa đến trạm y tế không?”

Trình Gia Húc theo phản xạ ôm lấy Lâm Hạ, thân hình cao lớn gần như chắn hết tầm mắt người ngoài, rồi “rầm” một tiếng, anh giơ chân đá sập cửa.

“Cút, lo việc của mình đi.”

“Chà! Trưởng doanh Trình, anh đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết người tốt lo cho anh nha!”

Chàng sĩ quan trẻ bĩu môi không phục, phía sau anh ta là một người trung niên mặt chữ điền, bước đi hùng hồn, lại chỉ nhàn nhạt nói:

“Có gì mà kinh ngạc chứ. Trưởng doanh Trình vừa mới cưới hôm qua, chắc là cây súng của hắn chùi kỹ quá, vô tình... gây thương tích cho chị dâu thôi.”

Nghe vậy, chàng sĩ quan trẻ trợn tròn mắt, giọng cũng cao vút tám quãng:

“Cái gì?! Nghiêm trọng vậy à. Trưởng doanh Trình, mau đưa chị dâu đi viện đi, trúng đạn đâu phải chuyện đùa!”

Bên cạnh, mấy sĩ quan khác nghe xong cười đến mức suýt ngất, vội kéo lấy chàng sĩ quan trẻ giải thích tường tận.

Nghe mấy câu đùa giỡn đó, mặt mũi chàng sĩ quan đỏ như gấc, từ đầu tới chân như bốc hỏa.

Nhà tập thể cách âm kém, tiếng cười nói rôm rả ngoài hành lang cứ văng vẳng truyền vào trong phòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)