Lâm Chính Quốc đau lòng vô cùng, hai cha con cãi nhau một trận dữ dội rồi giận dỗi bỏ đi.
Sợ cha giận quá bỏ mặc chuyện hôn sự, cô lại gọi Hà Phan Đệ từ quê lên.
Sau khi tính toán đủ đường, cô tìm đến Thẩm Nghiễn Quân, nói không cần sính lễ mà chỉ cần một công việc.
Thẩm Nghiễn Quân sợ cô lại làm ầm lên cho nên không dám từ chối. Nhưng khi công việc vừa mới có chút tiến triển, Trình Gia Húc lại bất ngờ trở về.
Biết được những việc cô đã làm trong thời gian qua, nhìn mẹ mình nằm trên giường, gầy trơ xương, bốc mùi hôi thối, Trình Gia Húc không chút do dự đòi ly hôn.
Đồng nghiệp rất buồn, nhưng may còn có Thẩm Nghiễn Quân “tiếp nhận”.
Nào ngờ, khi biết Trình Gia Húc còn sống, Thẩm Nghiễn Quân lập tức cắt đứt mọi liên hệ, còn cố tình dựng mình thành “nạn nhân vô tội” trước mặt người ngoài.
Cô không tài nào biện bạch được.
Chỉ còn biết vừa chịu đựng điều tiếng, vừa cắm đầu làm việc ba ca luân phiên ở nhà máy dệt.
Tuổi ngày càng lớn, chẳng ai còn muốn cưới, trong khi Hà Phan Đệ thì cứ ba ngày lại tìm đến đòi sắp xếp hôn sự.
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ quyến rũ công nhân nồi hơi trong nhà máy là Vương Đại Chí, người có khuôn mặt dài như ngựa, miệng ếch, răng vẩu, chân vòng kiềng.
Kết hôn rồi, cuộc sống của cô chẳng khác gì địa ngục.
Vương Đại Chí vừa xấu vừa vô dụng, cả gia đình tám người chen chúc trong căn phòng chưa tới hai chục mét vuông.
Ban ngày đi làm đã mệt bã người, tối về còn phải phục vụ cả nhà chồng ăn uống.
Cô hối hận vô cùng, thầm nghĩ đáng ra nên nghe lời Hà Phan Đệ quay về Yến Kinh lấy chồng.
Vậy nên, cô lén gửi hết tiền tiết kiệm của Vương Đại Chí cho Hà Phan Đệ, nhờ bà tìm giúp một mối khác, thậm chí còn không tiếc bỏ đi đứa con trong bụng.
Khi Vương Đại Chí phát hiện, cô vẫn không hối cải mà còn nhảy dựng lên chửi hắn là đồ vô dụng.
Vương Đại Chí không nhịn được nữa mà đánh cho cô một trận.
Cô chạy về tìm Lâm Chính Quốc nhờ ông làm chủ, nhưng mới hay ông đang bệnh nặng, thân còn lo chưa xong.
Không còn ai để dựa dẫm, cô đành quay về nhà họ Vương chịu đựng. Nhưng Vương Đại Chí đã hoàn toàn thất vọng, bảo cô trả lại tiền rồi đòi ly hôn.
Cô chẳng có nổi đồng nào, mà Hà Phan Đệ bên kia cũng mãi không hồi âm. Cô đành bám riết không chịu rời đi.
Một lần cãi nhau dữ dội với Vương Đại Chí, cô tức giận đến mức trộm hết tiền tiết kiệm của mẹ chồng để… mua vé số.
Cô nghĩ nếu trúng thì sẽ trả tiền cho hắn rồi đường ai nấy đi.
Nào ngờ, thật sự… trúng số!
Hơn 60 vạn vào đầu những năm 90 là khoản tiền khổng lồ, cô cứ tưởng đời mình sắp sang trang, nào biết đó mới là khởi đầu của ác mộng.
Hà Phan Đệ biết tin con gái trúng số liền tìm đủ mọi cách cùng nhà họ Vương tranh đoạt tiền.
Cô bị kẹt ở giữa, sống chẳng khác nào địa ngục.
Cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, cô quyết định quyên góp hết số tiền đó cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Rồi cho nổ bình gas kéo cả nhà họ Vương đi theo, khép lại cuộc đời đau khổ, chẳng ai yêu thương.
Đọc đến đây, Lâm Hạ bật cười vì tức giận.
Đây rốt cuộc là cái dạng gì vậy?
Miệng thì nói ghét Hà Phan Đệ đủ điều, mà cuối cùng lại bước y chang con đường của bà ta.