Câu hỏi đầu tiên:
“Nếu có thể, bạn có muốn được sống lại một lần nữa không?”
Trong số một trăm người, chỉ có Lâm Hạ là thoáng lộ vẻ ngập ngừng.
Cô giải thích, tuy trùng sinh sẽ giúp cô có cơ hội bù đắp những tiếc nuối trong đời, nhưng kiếp trước của cô lại sống như cá gặp nước trong giới kinh doanh, ở độ tuổi của một quý bà lại có được năng lực và vị thế đúng chuẩn quý bà. Tập đoàn do cô sáng lập, công viên giải trí cô đầu tư, chỗ nào cũng có đầy những chàng trai vừa hợp gu vừa điển trai.
Ngày nào cũng sống như nữ hoàng, cuộc đời đã quá viên mãn.
Ngoại trừ cái chết bất ngờ quá sớm, còn lại mọi điều không như ý đều đã trôi qua theo thời gian. Cô chẳng muốn mạo hiểm quay lại quá khứ làm gì nữa.
Cả phòng khi ấy ai cũng nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Câu hỏi thứ hai.
“Nếu được sống lại, cô có còn muốn lấy người chồng kiếp này của mình không?”
Lời vừa thốt ra, trừ Lâm Hạ thì mọi người đều lắc đầu như trống bỏi.
Không muốn bị coi là tâm điểm bàn tán, Lâm Hạ chỉ qua loa đáp đại rằng mình là kiểu người không kết hôn, theo đuổi cuộc sống tự do, thích gì làm nấy, vô lo vô nghĩ.
Nhưng cô không hề biết rằng, chính hai câu trả lời ấy đã khiến một “Lâm Hạ” khác hoàn toàn bị thu hút.
Sau nhiều lần do dự, người kia rốt cuộc đã nhân lúc Lâm Hạ say rượu, âm thầm đánh tráo đơn xin chuyển sinh đến thế giới mới.
Để bù đắp, cô ta đã dùng hết số điểm tích lũy còn lại để đổi lấy cơ hội để cả hai hoán đổi vị trí, nhập vai vào cuộc đời của nhau.
Trong thư, cô ta không ngừng kể khổ.
Nói rằng kiếp trước sống rất khổ sở, từng nghĩ hôn nhân sẽ là con đường cứu rỗi, nhưng cuối cùng lại rơi vào vực sâu đau khổ hơn gấp bội. Vì vậy, cô ta tha thiết muốn đến thế giới của Lâm Hạ, để được sống một cuộc đời tự do, muốn gì làm đó.
Cô ta cầu xin Lâm Hạ đừng trách móc vì sự tự tiện của mình, coi như là vì từng là đồng nghiệp, nếu có dịp gặp lại sẽ đích thân xin lỗi.
Ngón tay Lâm Hạ siết chặt tờ giấy đến mức trắng bệch, khóe môi lại cong lên một nụ cười giễu cợt.
Tự tiện quyết định, cướp đoạt cả cuộc đời người khác, còn dám mặt dày cầu xin tha thứ?
Từ trước đến nay, Lâm Hạ luôn mạnh mẽ, quyết đoán, sống theo nguyên tắc “có thù phải trả, không phục thì chiến“.
Đôi môi đỏ mọng vẽ nên một nụ cười sắc lạnh như dao.
Cô lập tức dùng đặc quyền một lần thay đổi thiết lập, đây là phần thưởng cho thành tích đứng đầu thực tập sinh để chỉnh sửa lại thời gian trùng sinh của người kia.
Từ khoảnh khắc huy hoàng rực rỡ nhất trong sự nghiệp của cô, nơi những nam thần xuất sắc vây quanh như sao quanh trăng… chuyển thành đúng ngày tai nạn kinh hoàng xảy ra.
Hôm đó, cô cùng đám nhân viên điển trai đang tổ chức team building ở công viên giải trí. Khi chiếc tàu lượn siêu tốc lao vút lên, một tia sét bất ngờ giáng xuống, đánh trúng cô tại chỗ.
Cảm giác bỏng rát đến tận xương tủy, ánh sáng trắng lóe lên trong khoảnh khắc khiến cô đến giờ vẫn không thể quên được nỗi đau cùng nỗi sợ khôn tả ấy.
Vậy nên, cô quyết định tặng cho “đồng nghiệp tốt” của mình một trải nghiệm có một không hai chính là rơi tự do từ thiên đường xuống địa ngục.
Đảm bảo suốt đời… không thể nào quên!
Đúng là... cả đời khó quên!
Ở một chiều không gian khác, “Lâm Hạ” đang chìm đắm trong thế giới đầy sắc màu trai đẹp, hưởng thụ đến mức không muốn quay về.