Những vách đá phủ kín cây xanh và hoa oải hương vươn thẳng lên trời cao, thác nước đổ tầng tầng trong những hẻm núi sâu hun hút, cùng mặt biển xanh ngắt như màu Tiffany. Tất cả tạo nên một khung cảnh thần tiên tưởng chừng không có thật.
Ở trung tâm hòn đảo là căn biệt thự mang đậm hơi thở nhiệt đới, như thể dẫn người lạc vào chốn thiên đường.
Mọi thứ nơi đây được quản lý bởi robot quản gia chuyên biệt, cơ sở vật chất đầy đủ từ điện nước cho tới các tiện nghi khác.
Bên trái biệt thự là nông trại hữu cơ tự động hóa hoàn toàn: trồng trọt, chăn nuôi, thu hoạch và bảo quản đều không cần bàn tay con người.
Nguyên liệu thu được có thể được robot chế biến thành vô vàn món ăn ngon khó cưỡng như lẩu cay tê, gà luộc, há cảo, Phật nhảy tường, cơm niêu, cá hấp ớt, lẩu loạn vị, bún mắm, cá chua, bún ốc, cơm dừa...
Dù ăn không hết cũng chẳng sao, mọi thứ đều có thể quy đổi thành tiền theo tỉ lệ 1000:1, là đồng tiền chung trong giới xuyên nhanh. Có nghĩa là, cô có thể “kiếm tiền” mọi lúc mọi nơi.
Còn bên phải là một thư viện khổng lồ với số lượng sách đủ cho mấy trăm đời người đọc không hết.
Mỗi quyển sách đều có thể được chuyển thể thành phim ảnh hay anime theo đúng gu của cô, vừa dễ xem lại dễ ghi nhớ.
Ngoài ra, trong không gian còn có một lò luyện đan thi thoảng lại “bùng nổ” vài viên thuốc kỳ diệu.
Nhờ nó, mỗi kiếp sống của cô đều có thể giữ được vẻ đẹp hoàn mỹ từ trong ra ngoài, giúp cô giải quyết gần như mọi phiền não theo năm tháng.
Có thể nói với không gian này trong tay, cô gần như không cần cố gắng nữa!
Mỗi lần làm nhiệm vụ cứ như đang đi nghỉ dưỡng, vậy nên cô coi nơi đây là bảo bối vô giá, ngày nào cũng phải vào đảo một vòng mới yên tâm.
Ví dụ như bây giờ, Lâm Hạ vẫn như thường lệ, đang dạo một vòng quanh đảo.
Cô định hái một quả thanh long vàng giải khát, nào ngờ lại phát hiện mình bị nông trại hữu cơ từ chối tiếp cận.
Tim Lâm Hạ khẽ thắt lại, cô vội vàng chạy đến biệt thự, thư viện và lò luyện đan, nhưng không một nơi nào cho phép cô đến gần.
Toàn bộ không gian, giờ chỉ còn bốn viên đan dược đang lơ lửng trên lò luyện đan là còn sử dụng được.
Không đúng, còn một chiếc túi gấm. Đây là vật tối qua tổ trưởng cho người phát cho mỗi người.
Lúc này, túi gấm đang yên lặng nằm trên tủ thuốc gần lò luyện đan.
Lâm Hạ lập tức điều khiển phi thuyền bay đến nơi.
Cẩn thận một chút, cô nhét ngay bốn viên thuốc vào miệng, thuốc không béo, thuốc không đen da, thuốc xóa quầng thâm và nếp nhăn, cùng thuốc tăng thính giác và thể lực.
Cô ngửa cổ nuốt trôi thuốc, rồi mới mở túi gấm ra.
Bên trong có hai bức thư. Cô mở thư của tổ trưởng trước, đọc một lượt như lướt gió.
Thì ra, việc cô “trùng sinh” không phải là ngẫu nhiên, mà là quyền lợi đặc biệt dành cho mỗi người khi chính thức trở thành nhân viên xuyên nhanh.
Họ sẽ có cơ hội quay về thế giới cũ, sống lại một kiếp. Như thể khép lại quá khứ, bắt đầu lại cuộc đời mới.
Nhưng cô không hề quay về thế giới của mình. Tại sao lại như vậy?
Lâm Hạ nhíu mày, mở bức thư còn lại.
Bất ngờ thay, người viết lại là một đồng nghiệp trùng tên trùng họ với cô.
Cô ta viết thư vào hôm qua, trong một buổi tụ họp uống rượu, tổ trưởng đã đặt ra hai câu hỏi liên quan đến “trùng sinh” trước mặt tất cả mọi người.