Xuyên 80: Cưng Vợ Thành Nghiện, Chồng Quân Nhân Không Cho Ly Hôn!

Chương 19:

Chương Trước Hết Chương

Ông lão mỉm cười nhìn cô, ánh mắt bỗng tràn ngập sự vui mừng không giấu nổi.

“Cô gái, cảm ơn cô nhiều nhé! Tôi tên là Hứa Liên Kiệt, là một thợ chụp ảnh. Hôm nay may mà có cô và cậu Thẩm đây giúp đỡ, tôi muốn mời hai người ăn một bữa cơm, coi như cảm tạ, không biết hai người có nể mặt không?”

Thẩm Nghiễn Quân có vẻ hơi động lòng, anh ta ho nhẹ một tiếng, quay sang hỏi ý Lâm Hạ: “Đồng chí, ý cô thế nào?”

Lâm Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi dịu dàng đáp: “Hứa đại gia vừa uống thuốc, tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút rồi hẵng ăn uống. Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Tấm lòng của ông tôi xin ghi nhận, chuyện mời cơm thì thôi.”

Nghe vậy, Thẩm Nghiễn Quân tự vỗ trán, đầy vẻ tiếc nuối.

“Đúng rồi, tôi đúng là đãng trí. Hứa đại gia, thôi bữa cơm để dịp khác, để tôi đưa ông về nhà nghỉ ngơi nhé!”

Nhưng Hứa Liên Kiệt liên tục xua tay, ra hiệu không sao cả, bảo rằng mình biết rõ sức khỏe bản thân. Ông cứ nằng nặc mời hai người cùng đi ăn cho bằng được, đến nỗi chẳng buồn để ý đến nữ phục vụ đang đứng đó lí nhí xin lỗi.

Lâm Hạ cảm thấy có gì đó không ổn, liền thẳng thắn hỏi:

“Hứa đại gia, nếu ông có chuyện gì muốn nói, cứ nói thẳng ra đi.”

“Đồng chí Tiểu Lâm, thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp.”

“Trước kia tôi hay xuống các làng xã, chụp ảnh gia đình và ảnh đăng ký cho bà con. Thu nhập mỗi tháng cũng tạm đủ sống, chẳng dư chẳng thiếu.

Chỉ là mấy năm gần đây, sức khỏe không cho phép nữa, nên tôi quyết định nhận lại tiệm ảnh trong thành phố, định chuyên chụp ảnh cho khách du lịch đến Thiên Tân mình.

Giờ cửa tiệm đã sửa sang đâu vào đấy, chỉ còn thiếu mỗi ảnh trưng bày ở tủ kính.

Vừa rồi vừa nhìn thấy cô, tôi liền nghĩ ngay, cô thật sự rất ăn ảnh, thế nên mới...”

Thì ra là vậy.

Lâm Hạ ngẫm nghĩ một lát, rồi đồng ý giúp Hứa Liên Kiệt.

Nhưng cô cũng đề xuất cần ký hợp đồng ủy quyền, ghi rõ phạm vi và thời hạn sử dụng ảnh để tránh phiền phức về sau.

Hứa Liên Kiệt tất nhiên vui vẻ đồng ý, còn mời Lâm Hạ và Thẩm Nghiễn Quân một bữa no nê, sau đó dẫn cô đến tiệm ảnh của mình.

Thẩm Nghiễn Quân cũng tiện đường về nhà máy nên đi cùng một đoạn.

Tiệm ảnh nằm gần bờ biển, bên trong trang trí ấm cúng, pha chút phong vị xưa cũ.

Hứa Liên Kiệt niềm nở mời Lâm Hạ đứng trước phông nền vải hoa, tay liên tục điều chỉnh tiêu cự và góc độ chiếc máy ảnh Hải Âu.

“Đồng chí Tiểu Lâm, cô nghiêng mặt một chút, đúng rồi, cứ tự nhiên như vậy, rất đẹp!”

Tiếng cửa chớp vang lên, khoảnh khắc rực rỡ của Lâm Hạ được ghi lại.

Hứa Liên Kiệt liên tục chụp thêm mấy tấm, mặt mày rạng rỡ hài lòng.

Chụp trong nhà xong, ông lại rủ Lâm Hạ ra bờ biển chụp tiếp.

Hôm nay gió lớn, sóng biển dâng cao, đan xen dữ dội.

Lâm Hạ hất tóc ra sau, đứng nghiêng mình trước sóng, đầu hơi ngẩng, mắt nhìn thẳng vào ống kính, khóe môi nhếch lên, nụ cười tỏa nắng lộ ra hàm răng trắng đều.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới đều bừng sáng!

Ánh mắt Thẩm Nghiễn Quân sáng rực, cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Hạ.

Cô lúc ấy chẳng khác gì nhân vật bước ra từ trong tranh, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều làm trái tim người khác rung động.

Không chỉ riêng anh ta, rất nhiều du khách xung quanh cũng bị cảnh tượng ấy thu hút.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)