Xuyên 80: Cưng Vợ Thành Nghiện, Chồng Quân Nhân Không Cho Ly Hôn!

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Bà ta tay không trở về, mặt mày ủ rũ, lê thê bước vào con hẻm nhỏ gần hợp tác xã thì bị Thẩm Thiến Hoa, người đã đứng chờ đến sốt ruột chặn lại.

“Thím à, sao giờ mới tới? Quần áo đâu?”

Hà Phan Đệ lúc này mới sực nhớ đến giao kèo với Thẩm Thiến Hoa.

“Đừng nhắc nữa! Con nhóc đó hôm nay như biến thành người khác, vừa thấy tôi là chửi đánh om sòm, sống chết cũng không chịu đưa quần áo.”

Hà Phan Đệ oang oang kể lể, liếc thấy ánh mắt sắc bén, bất mãn của Thẩm Thiến Hoa thì không khỏi hạ thấp giọng.

“Y tá Thẩm này, hay là thế này, tôi dẫn cô ra hợp tác xã, chọn mấy bộ giống hệt như mẫu mà con rể tôi chọn? Thế được không?”

Thẩm Thiến Hoa thẳng thừng lắc đầu:

“Không được, tôi chỉ muốn quần áo do anh Trình đích thân chọn. Thím không lấy được, vậy thì đừng mơ lấy công thức bí mật của nhà tôi.”

“Đừng mà, y tá Thẩm, cô cho tôi thêm vài ngày đi, tôi nhất định lấy được quần áo cho cô.”

Hà Phan Đệ ánh mắt nịnh nọt, nếp nhăn trên mặt chồng chất như đóa cúc già tàn úa.

Thẩm Thiến Hoa suy nghĩ một chút rồi gật đầu, dù sao cô ta cũng sắp theo đồng nghiệp ở Bệnh viện Thành Quan tới Hải Hà tham gia cứu trợ y tế.

Đi lại ít nhất cũng mất một tuần.

Thấy Thẩm Thiến Hoa đồng ý, Hà Phan Đệ cười niềm nở hơn, nhân tiện hỏi cô cách chữa trị vết thương ở ngực.

Chờ Thẩm Thiến Hoa đi khuất, sắc mặt Hà Phan Đệ lập tức sầm xuống, nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất.

“Phi! Tiện nhân không biết xấu hổ.”

Lần đầu tiên gặp Thẩm Thiến Hoa, bà ta đã nhận ra ánh mắt đối phương nhìn Trình Gia Húc có bao nhiêu mờ ám, gần như muốn dán lên người anh.

Phụ nữ hiểu phụ nữ, Trình Gia Húc ấy à, vai rộng eo thon, vóc dáng tam giác ngược hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, yết hầu nổi bật, dáng người rắn rỏi, chân tay săn chắc.

Bà ta từng lén lút với đủ loại đàn ông trong rừng trước khi lấy Lâm Chính Quốc, nên đương nhiên biết những người như Trình Gia Húc “mạnh mẽ cỡ nào“.

So với bạn trai hiện tại của Thẩm Thiến Hoa, thì đúng là một trời một vực. Nhìn hắn ta, cái mũi nhỏ như đầu kim, cái eo thì yếu như cọng bún, duy trì nổi ba phút đã được xem là kỳ tích.

Vốn dĩ hôm nay bà ta định nhắc Lâm Hạ đề phòng Thẩm Thiến Hoa, nhưng sau trận đòn vừa rồi, bà ta đổi ý.

Giờ bà ta chỉ mong Lâm Hạ xui xẻo, đau khổ dằn vặt mà thôi.

Nghĩ đến cảnh Lâm Hạ khóc lóc thảm thiết, lòng Hà Phan Đệ không khỏi sung sướng, bật cười lớn giữa phố, khiến không ít người đi đường nhìn cô như nhìn người điên.

Trong số đó có cả Lâm Hạ đang chuẩn bị vào quốc doanh ăn cơm.

“Trùng hợp ghê, lại gặp rồi!”

Thấy Lâm Hạ đột nhiên xuất hiện, Hà Phan Đệ giật nảy mình. Nhưng nhanh chóng, bà ta nặn ra nụ cười gượng gạo.

“Ha ha, phải rồi!”

“Vừa rồi cô ta là ai vậy?”

“À, là con gái nuôi mà mẹ chồng cô nhận, Thẩm Thiến Hoa, y tá bệnh viện Thành Quan, hôm đám cưới cô, cô ta cũng có mặt đó.”

Thẩm Thiến Hoa... trong thư không hề nhắc tới nhân vật này, nhưng Lâm Hạ chắc chắn cô ta không đơn giản.

Bởi vì càng tới gần, không gian xung quanh cô càng chấn động mạnh mẽ hơn.

“Bà quen Thẩm Thiến Hoa lắm hả? Cô ta với mẹ chồng tôi, với Trình Gia Húc, quan hệ thế nào?”

“Tôi không rõ lắm, chỉ biết hai nhà là hàng xóm, cô ta lớn lên cùng Trình Gia Húc.”

Hà Phan Đệ vừa nói vừa lấm lét tiến lại gần Lâm Hạ, bước chân dè dặt, cứ như cô là nhân vật cao quý nào đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)