Vừa nghe vậy, tiếng khóc của Hà Phán Đệ lập tức tắt ngấm, ánh mắt bắt đầu né tránh.
Lâm Hạ hít sâu một hơi:
“Mẹ không dám đúng không? Con dám!
Còn chuyện mẹ nói con đánh mẹ, bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng chính là trên người tao đây!”
Không đợi ai nói thêm, Hà Phán Đệ kéo mấy cô vợ lính vào nhà, vén áo chỉ vào chỗ “bị thương” trên người mình.
Mấy cô vợ lính nhìn nhau khó xử, không biết nên nói gì.
“Bác gái ơi, trên người bác chẳng có thương tích gì cả, nói dối cũng phải biết điểm dừng chứ.”
“Đúng đấy.”
“Không thể nào!” Hà Phán Đệ hoảng hốt, loạng choạng bước tới trước tấm gương lớn soi mình.
Nhìn một cái, bà ta lập tức chết lặng.
Quay đầu nhìn về phía Lâm Hạ, đúng lúc bắt gặp nụ cười nhàn nhạt, đầy ẩn ý nơi khóe miệng cô. Trong lòng Hà Phán Đệ bỗng lạnh toát.
Hèn gì Lâm Hạ từ nãy đến giờ luôn ung dung tự tại, thì ra đã tính toán hết từ trước rồi.
Khi nào mà con bé này lại trở nên khôn ngoan, sắc bén đến vậy?
Hà Phán Đệ đột nhiên cảm thấy người trước mặt vô cùng xa lạ, giọng run run:
“Mày không phải con tao, mày là ai?”
Ồ? Cuối cùng cũng nhận ra rồi à? Nhưng tất nhiên cô sẽ không thừa nhận.
Lâm Hạ khẽ nhướng mày, rồi nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ cô đơn:
“Xin mẹ đừng làm loạn nữa. Lần nào con không chiều theo ý mẹ, mẹ cũng lại nói y như vậy...
Thật lòng mà nói, đôi khi con cũng ước những lời mẹ nói là thật.”
“Haizz...”
Mấy cô vợ lính bên cạnh đều thở dài thương cảm.
Cô vợ lính trẻ với mái tóc xoăn nhẹ bước tới, nhẹ nhàng vỗ về tay Hà Phán Đệ:
“Bác gái, cháu tên là Tần Tiểu Yến, làm việc ở bệnh viện thành phố. Cháu đã thấy quá nhiều người già cô đơn không ai chăm sóc...
Nghe cháu khuyên một câu: bác chỉ có một đứa con gái thôi, đừng để hủy hoại tình cảm mẹ con, sẽ chẳng có lợi gì cho bác cả.
Sau này đừng làm khó chị dâu nữa, để cô ấy và Trình doanh trưởng sống yên ổn. Chị dâu rộng lượng, Trình doanh trưởng cũng là người tốt, sau này chắc chắn họ sẽ hiếu thuận với bác.”
Hà Phán Đệ cố gượng ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Tiểu Tần nói có lý... Về sau bác còn phải dựa vào con gái, con rể... Không thể tự mình chuốc khổ nữa.
Bác về nhà đây, sẽ suy nghĩ lại.”
“Được vậy thì tốt quá rồi!” Tần Tiểu Yến vui vẻ cười tít mắt, còn nháy mắt ra hiệu với Lâm Hạ.
Lâm Hạ hiểu ý, bước lên phối hợp cùng đối phươngnửa dỗ nửa ép, cuối cùng cũng tiễn được Hà Phán Đệ đi.
“May mà hôm nay có các cô giúp đỡ...”
“Ôi dào, chị dâu, có gì đâu, mọi người đều là hàng xóm cả mà. Tôi ở ngay phòng bên cạnh cô đó. Chồng tôi họ Phó, là tham mưu phó doanh trại.
Sau này cô cần gì cứ tìm tôi nhé!”
Tần Tiểu Yến không để bụng, khoát tay cho qua, ba người chị dâu khác còn lại cũng tươi cười thân thiện.
“Được rồi.” Lâm Hạ rạng rỡ đáp lại, lại cùng họ trò chuyện dăm ba câu, thấy họ đang vội nấu cơm, cô cũng tìm đại một cái cớ rồi quay về phòng.
Cô lấy quả dưa hấu lớn mà Trình Gia Húc mua sáng nay, rửa sạch rồi cắt thành từng miếng, mang từng nhà một trong khu tập thể để cảm ơn.
Xong xuôi mới ung dung rời khỏi dãy nhà ống, ra ngoài kiếm đồ ăn.
Lúc Hà Phan Đệ tìm tới, khí thế hừng hực, nhưng cuối cùng chẳng những không lấy được tiền hay quần áo, mà còn ăn một trận đòn thê thảm, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng không ít.