Xuyên 80: Cưng Vợ Thành Nghiện, Chồng Quân Nhân Không Cho Ly Hôn!

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

Đã vậy rồi, tôi còn mơ mộng gì đến tình cảm mẹ con nữa?

Từ nay, ai đi đường nấy, mỗi người sống cuộc đời của mình. Nếu không cần thiết, xin đừng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu còn cố tình tới, gặp một lần, tôi đánh một lần!

Sắc mặt của Hà Phan Đệ khó coi vô cùng.

“Con định không nhận tôi làm mẹ nữa à?”

Lâm Hạ thẳng thừng đáp lại:

“Đúng vậy, dì à.”

Hà Phan Đệ nghiến răng ken két.

“Ai là dì của mày? Tao khuyên mày dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi.

Đừng tưởng tao ít học mà không biết luật. Tao là mẹ ruột của mày, dù mày có ép tao ký giấy tuyệt tình thì mối quan hệ máu mủ này cũng chẳng thể cắt đứt.

Sau này mày vẫn phải nuôi tao, bằng không, mày sẽ mang tiếng bất hiếu!”

Lâm Hạ cười lạnh:

“Cứ yên tâm, đợi lúc bà gần đất xa trời, tôi sẽ trả tiền viện phí.”

Bị những lời châm chọc cay nghiệt của Lâm Hạ làm cho tức đến run người, Hà Phan Đệ loạng choạng bước ra cửa, giọng đầy đe dọa:

“Mày thật sự muốn trở mặt với tao? Có nhớ vừa nãy đã động tay động chân với tao không?”

Lâm Hạ chống cằm, vẻ mặt thờ ơ:

“Có chuyện thì nói đi, đừng vòng vo!”

Hà Phan Đệ siết chặt nắm đấm:

“Tao nghe nói mày dụ dỗ Trình Gia Húc mua cho mày không ít quần áo mới đúng không? Mau lấy ra đây!

Rồi quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, hứa từ nay mỗi tháng gửi tám mươi đồng về cho tao, tao sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bằng không, tao sẽ vác cái thân đầy thương tích này đến báo công an tố cáo mày ngược đãi mẹ ruột. Đến lúc đó, mày cứ chờ thân bại danh liệt đi!”

Lâm Hạ ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng Hà Phan Đệ:

“Tùy bà, chỉ cần bà không sợ ba tôi đuổi bà ra khỏi nhà.”

“Mày...!”

Hà Phan Đệ tức đến nghẹn lời, giận dữ đẩy cửa lao ra ngoài.

Báo công an thì không dám thật. Nếu để Lâm Chính Quốc biết, chắc chắn sẽ trở mặt với bà. Nhưng không cản được bà nhân cơ hội này vơ vét chút đỉnh.

Con tiện nhân này nghĩ mình lấy được một anh chồng làm doanh trưởng thì có thể thoát khỏi bà sao? Mơ đi!

Cả đời này, Lâm Hạ phải làm trâu làm ngựa cho bà ta mới đúng!

Ánh mắt Hà Phan Đệ lóe lên vẻ độc ác, gương mặt cũng run rẩy vì tức giận.

Bà ta tính toán ngồi bệt luôn ra hành lang, chuẩn bị ăn vạ ầm ĩ, diễn vở “một khóc hai nháo ba thắt cổ” quen thuộc.

Ai ngờ, Lâm Hạ nhanh tay lẹ chân, lập tức lao tới ôm lấy đùi bà ta.

Nhân lúc Hà Phan Đệ theo phản xạ kéo tay cô, Lâm Hạ liền nắm chặt tay bà ta, mạnh bạo ấn lên cổ mình.

Ngực cô phập phồng dữ dội, miệng mím chặt, giọng nói run rẩy thảm thiết:

“Xin mẹ... đừng đánh con nữa... Con thực sự không còn tiền để đưa cho mẹ rồi.

Mẹ chắc không tin đâu! Nhất định thấy con mặc đồ mới, lại tưởng Trình Gia Húc đưa tiền cho con. Nhưng thật sự không có!

Nếu hôm qua mẹ không ép con mặc bộ đồ cũ rách nát đi lấy chồng, nuốt trọn sính lễ ba chuẩn bị cho con và tám bộ đồ Trình gia tặng, thì Gia Húc cũng chẳng thương xót con đến nỗi vét sạch tiền mua cho con mấy bộ này.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ ghét con ra mặt, coi con như người hầu trong nhà, ngày ngày bắt con làm việc quần quật, rồi còn bắt quỳ xuống rửa chân, rửa mông cho mẹ, bón cơm, đấm bóp.

Mẹ vẫn chưa vừa lòng, hết đánh lại chửi, không cho con ăn cơm, buộc con phải uống nước rửa nồi mà sống.

Mẹ có thể cho con biết, con đã làm gì sai để mẹ hận con đến mức này không?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)