Xuyên 80: Cưng Vợ Thành Nghiện, Chồng Quân Nhân Không Cho Ly Hôn!

Chương 13:

Chương Trước Chương Tiếp

Tay còn lại dứt khoát giáng thẳng vào ngực Hà Phan Đệ.

Động tác dứt khoát, ngầu đét.

Hà Phan Đệ đau đến mức ngất lịm.

Chẳng bao lâu sau, bà ta đau quá tỉnh lại.

Hai mắt bị bịt kín, bà ta không biết mình đang ở đâu.

Cơn đau từ những cú đấm ngày càng dồn dập khiến bà ta la hét như heo bị chọc tiết, toàn thân đau thấu tim gan.

Hà Phan Đệ hoảng loạn nhận ra.

Lâm Hạ điên rồi!

Cô thực sự muốn đánh chết mình.

“Con ơi, đừng đánh nữa, mẹ chịu hết nổi rồi, hu hu…”

Lâm Hạ thản nhiên làm ngơ.

Đời trước cô theo mẹ vốn là một cựu đặc công làm vệ sĩ để học quyền thuật, quá rõ chỗ nào đánh thì đau nhất mà không gây thương tích chí mạng.

Mẹ con nhà Hà Phan Đệ đều đáng hận như nhau.

Đặc biệt là Hà Phan Đệ, người đang đội lốt mẹ cô, nếu hôm nay không trị cho một trận ra trò, sau này chắc chắn còn nhiều phiền toái.

Vì thế trận đòn này, bà ta nhất định phải nhận đủ.

Lâm Hạ đè Hà Phan Đệ xuống sàn không gian, tay không ngừng giáng đòn.

Mặc cho bà ta cầu xin tha thứ thế nào cũng vô ích.

Hà Phan Đệ đau đến mức ngất đi tỉnh lại liên tục, đến lần cuối cùng tỉnh dậy thì đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.

Lúc mở mắt ra, đầu óc bà ta còn mơ màng.

Cho đến khi trông thấy Lâm Hạ thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, vừa uống trà vừa đọc báo, cả người bà ta rùng mình, ánh mắt mới lấy lại tiêu cự.

“Dậy rồi à? Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?”

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Hạ thản nhiên ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt.

“Không… không có gì, tôi chỉ đến xem con dạo này sống thế nào thôi…”

Hà Phan Đệ nịnh nọt cười gượng, nào còn thấy chút kiêu ngạo lúc trước.

“Tôi không thích hỏi lần hai.”

“Đừng nóng, tôi nói, tôi nói đây…”

Hà Phan Đệ dè dặt liếc nhìn sắc mặt Lâm Hạ, cẩn thận lựa lời.

“Tôi tới đưa đồ cho con. Hôm qua ba con thấy con mặc đồ cũ đi lấy chồng, của hồi môn chỉ có mỗi cái chăn, về nhà liền cãi nhau với tôi một trận, bắt tôi hôm nay phải bổ sung đồ đạc cho con, nếu không thì ly dị.”

“Thế là tôi vội chạy lên hợp tác xã, mua cho con một cái ca tráng men, một cái chậu rửa mặt và một tấm ga giường bằng lụa tơ tằm.

Còn nữa, ba con chuẩn bị cho con phiếu mua đồ nội thất, phiếu mua máy may và 200 đồng tiền mặt, tôi cũng mang tới luôn.”

Lâm Hạ nhận lấy số phiếu và tiền mà Hà Phan Đệ run rẩy đưa qua.

“Ừm, còn chuyện gì khác không?”

“À, còn nữa, ba con nhận nhiệm vụ ra ngoài rồi. Ngày mai con về nhà, ba dặn tôi làm thêm vài món con thích ăn.”

Lâm Hạ lạnh lùng từ chối,

“Không cần. Ba đã không ở nhà, mai khỏi phiền bà.

Trời nóng vốn đã chẳng muốn ăn uống gì, nhìn thấy bà, tôi lại càng nuốt không trôi.”

Nghe vậy, Hà Phan Đệ cụp mắt, ấp úng.

“Con gái, sao tự dưng lại giận mẹ vậy? Trước kia con ở nhà ngoan lắm mà, rất nghe lời mẹ mà.

Có phải nhà họ Trình ức hiếp con không?”

Lâm Hạ cười nhạt đầy mỉa mai.

“Bà ra đường quên uống thuốc à? Hà Phan Đệ, ai dám ức hiếp tôi được nhiều bằng bà chứ?

Từ nhỏ tới lớn, bà đối xử với tôi thế nào, bà tự biết rõ nhất!”

Trước kia là tôi quá ngây thơ, cứ tưởng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, một ngày nào đó, mẹ sẽ đối xử với tôi như những người mẹ khác thương yêu con gái mình.

Nhưng đến tận hôm qua, vào ngày tôi kết hôn, tôi mới hiểu ra, trong mắt mẹ, tôi chẳng là gì cả.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)