Xuyên 80: Cưng Vợ Thành Nghiện, Chồng Quân Nhân Không Cho Ly Hôn!

Chương 12:

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Hạ dõi theo bóng dáng anh rời đi, rồi nhanh chóng ổn định lại tâm trạng.

Đầu tiên là tới giá sách, lật tìm tài sản mà Trình Gia Húc để lại.

Tổng cộng có 12 đồng 4 hào tiền mặt.

Một đống phiếu mua hàng được buộc gọn bằng dây chun: phiếu gạo, phiếu mua than củi, phiếu mua thực phẩm phụ, phiếu dầu ăn, phiếu đậu phụ, phiếu trứng, phiếu cá,...

Quý giá nhất là phiếu mua tivi và đồ điện gia dụng.

Ngoài ra còn có một cuốn sổ tiết kiệm gửi không kỳ hạn ở Hợp tác xã Tín dụng Nông thôn với số dư 2710 đồng, số tiền này được tích góp suốt gần mười năm.

Gần như mỗi năm đều có khoản thu lớn, nhưng rất ít khi tiêu pha.

Chỉ có tháng này bất ngờ rút ra 500 đồng, tám chín phần là để tổ chức đám cưới.

Lâm Hạ cất kỹ toàn bộ tiền, phiếu và sổ tiết kiệm vào không gian riêng, rồi lục soát thêm khắp nhà một lượt.

Ngoài bộ quần áo cũ, một chiếc chăn mới và mấy loại giấy tờ cần thiết thì không còn gì khác của người đồng nghiệp kia để lại.

Cô chọn một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu đỏ ánh ngọc trai, phối với quần dài cạp cao màu đen.

Lâm Hạ định ra ngoài tìm hiểu xung quanh, bước chân thong thả không vội vàng.

Ngoài cửa là một hành lang dài chạy dọc từ đông sang tây, ánh sáng hơi tối nhưng quét dọn rất sạch sẽ.

Hai bên hành lang là hai dãy phòng ở sơn màu “xanh bộ đội”, tổng cộng hai mươi căn, cửa mỗi phòng đều treo đèn và đồng hồ điện, trước cửa một vài nhà còn bày lò nấu, xoong nồi, tủ bếp...

Đi đến giữa hành lang, Lâm Hạ lần lượt nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng, phòng nước và bếp chung.

Nhà vệ sinh có vách ngăn, chia riêng cho nam và nữ.

Phòng nước không lớn, mỗi vòi nước đều có gắn đồng hồ riêng ghi số phòng. Trên dây phơi quần áo treo đầy áo ba lỗ, quần sịp xanh lam của đàn ông, áo lót của phụ nữ... chẳng có chút riêng tư nào.

May mà Trình Gia Húc đã tinh ý ngăn sẵn một khoảng ban công nhỏ trong nhà để phơi đồ, nếu không chắc cô khó mà chịu nổi.

Có vẻ như chuyện đổi nhà nên được đưa vào kế hoạch sớm.

Vừa nghĩ vừa rời khỏi phòng nước, Lâm Hạ vừa đi vừa suy tư.

Một người phụ nữ trung niên dáng người chắc nịch, sống mũi tẹt, mắt dài, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, thấy Lâm Hạ đi ngang qua mà không thèm liếc một cái thì lập tức nổi trận lôi đình.

“Con nhóc chết tiệt kia, đứng lại cho bà!”

Lâm Hạ không rõ đối phương là ai, nên cũng chẳng vội lên tiếng.

Cô im lặng chờ người kia lộ ra thêm chút thông tin.

Hà Phan Đệ thấy Lâm Hạ mãi chẳng phản ứng, bực bội liếc cô một cái.

“Mày lề mề cái gì? Không biết ra tay giúp một chút à? Tao sao lại đẻ ra cái đồ đần độn như mày chứ?”

Vừa nói bà ta vừa tiện tay nhéo Lâm Hạ.

“Ở đâu ra thì cút về đấy, đừng có động tay động chân.”

Xác nhận được đây chính là kẻ chẳng bao giờ coi con gái ra gì, Lâm Hạ lập tức lạnh mặt quát khẽ.

Cô vung tay như dao, không chút lưu tình giáng mạnh vào khe giữa ngón trỏ và ngón giữa của Hà Phan Đệ.

Bị đánh bất ngờ, Hà Phan Đệ chỉ cảm thấy tay phải tê rần, đau nhói.

Cái lưới trong tay bà ta rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng chói tai.

“Ối trời ơi, cái đồ trời đánh thánh đâm, dám ra tay với tao à? Tao không đập chết mày thì tao không mang họ Hà!”

Hà Phan Đệ giận dữ vung tay trái, dốc hết sức tát về phía Lâm Hạ.

Lâm Hạ theo bản năng đưa tay đỡ, thuận thế lách người qua nách bà ta rồi túm lấy cổ áo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)