“Được thôi!”
Lâm Hạ hớn hở bước tới, để mặc Trình Gia Húc tháo lớp giấy gói, lấy từng món ra ướm thử lên người cô.
Mắt cô sáng rỡ khi thấy những món đồ Trình Gia Húc mua toàn là hàng chất lượng cao.
Hai chiếc áo sơ mi tay ngắn, hai cái váy, một chiếc váy ngủ cotton hoa nhí tay bèo, một chiếc quần cạp cao rộng rãi, một đôi sandal trắng đế vuông, thêm hai bộ nội y cao cấp.
Lâm Hạ bỗng nhiên thấy tò mò về quan điểm tiêu dùng của Trình Gia Húc.
“Con mắt chọn đồ của anh đúng là không tệ chút nào! Nhưng mà... mua nhiều thế này, chắc phiếu vải nhà mình cũng gần hết sạch rồi?”
Không được nghe câu khen ngợi mình mong đợi, vẻ mặt Trình Gia Húc sụ xuống thấy rõ.
“Chẳng lẽ em cũng định trách anh tiêu xài hoang phí, không biết tính toán à? Vừa nãy anh còn bị bà Vương dưới tầng mắng một trận đây này.
Bà ấy cứ lải nhải cái gì mà ‘mới ba năm, cũ ba năm, vá vá đắp đắp thêm ba năm’…”
Lâm Hạ chớp mắt, dịu dàng nói: “Người già mà, xuất phát điểm lúc nào cũng là muốn tốt thôi.”
“Đúng, nhưng anh thấy không cần thiết quá đâu.”
Trình Gia Húc nhấn mạnh.
“Tiết kiệm không có nghĩa là phải bủn xỉn keo kiệt. Chỉ cần tiêu dùng hợp lý, không phung phí xa hoa là được.”
Lâm Hạ nhướng mày: “Ý anh là, mua liền một đống đồ hiệu cho em, cũng gọi là tiêu dùng hợp lý?”
“Đương nhiên rồi.” Trình Gia Húc đáp ngay không cần suy nghĩ.
“Thứ nhất, em là vợ anh, mua đồ cho vợ là chuyện đương nhiên. Thứ hai, là một cá nhân độc lập, kể cả sau này em không đi làm thì em vẫn cần giao tiếp xã hội.
Mặc đồ đẹp không chỉ thoải mái mà còn khiến mình trông tươm tất, tự tin hơn. Cho nên, trong khả năng tài chính cho phép, anh rất vui khi mua cho em vài bộ quần áo ra hồn. Mong em hiểu được ý anh. Trong mắt anh, chuyện này hoàn toàn không tính là hoang phí.”
Nụ cười trong mắt Lâm Hạ dần nở rộ.
“Không những hiểu, mà em còn hoàn toàn đồng ý với anh nữa. Em rất vui vì anh nghĩ cho em như vậy. Lúc nãy em hỏi vậy là chỉ sợ anh không chấp nhận được quan điểm của em thôi. Không ngờ, anh nói ra toàn đúng ý em luôn.”
“Thật không?” Đôi mắt Trình Gia Húc sáng rực lên.
“Thật còn hơn cả ngọc trai!”
Đôi mi mắt Lâm Hạ khẽ cong, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
“Trong Từ điển từ Hán, 'cần kiệm' nghĩa là: siêng năng và tiết kiệm. Thật ra, siêng năng thì em làm được, còn tiết kiệm... em chịu.
Em nghĩ, thay vì suốt ngày tính toán tiết kiệm từng đồng, chi bằng nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.”
“Nói hay lắm! Đồng chí Lâm Hạ.
Sau này anh sẽ tìm cách kiếm thêm tiền. Đợi anh tích đủ phiếu vải, lại mua đồ cho em. Hoặc em thích cái gì khác, cứ nói, anh sẽ mua hết cho em.”
Lâm Hạ không từ chối, cô khẽ kiễng chân xoa đầu Trình Gia Húc.
“Được, sau này em kiếm được tiền, cũng mua tặng anh những thứ anh thích.”
“Ừm.”
Trình Gia Húc cười khẽ, thuận thế ôm chặt cô vào lòng, cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Hai người không nói gì thêm, trong phòng chỉ còn tiếng gió ù ù của chiếc quạt máy cũ kỹ, cố gắng khuấy động không khí ngọt ngào ngập tràn ấy.
Dĩ nhiên, nỗ lực đó cũng chỉ là vô ích. Nhưng tiếng còi gấp gáp vang lên bất ngờ lại thô bạo cắt ngang khoảnh khắc ngọt ngào ấy.
“Là còi tập hợp khẩn cấp, anh phải lập tức đến điểm tập trung!”
“Em hiểu, anh mau chuẩn bị đi!”
Lâm Hạ biết rất rõ, tiếng còi ấy chẳng khác gì quân lệnh. Trong thời bình, nó chính là hiệu lệnh xung phong.