A Thấm kỳ quái nói:
- Thánh Tử đại nhân, hình như sắc mặt của ngài không tốt lắm, có chuyện gì phiền lòng sao?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu đâu.
A Thấm ưỡn ngực, để lộ ra đường cong hấp dẫn người khác:
- Thánh Tử đại nhân, A Thấm không nhỏ, A Thấm còn lớn hơn ngài một tuổi nữa đó.
- …
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm.
- Ta không nói tới vấn đề này.
Từ khi còn nhỏ, A Thấm vẫn luôn đi theo hắn, ngoài hắn ra cũng chưa từng tiếp xúc qua với người khác phái nào cả. Đối với mấy cái chuyện yêu đương phức tạp này, làm sao nàng ta có thể hiểu được cơ chứ.
Hơn nữa hắn cũng không thể nào nói với nàng ta chuyện về chưởng môn được.
- Ừm, để biểu hiện thành ý của ta, hay là lại đi tìm chưởng môn một chuyến nữa nhỉ? Coi như có bị nàng dạy dỗ cho một trận thì xem ra cũng thoải mái hơn là ở đây suy nghĩ miên man mãi.
Nói cho cùng thì chuyện này là do hắn không đúng.
Rõ ràng đã có hôn ước mà còn đi bày tỏ với Lãnh Vô Yên…
Tuy rằng hai chuyện này đều không phải ý nguyện chủ quan của hắn, nhưng nếu đã xảy ra rồi thì hắn cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Nghĩ vậy, Lý Nhiên đã kiên định với quyết định của mình.
Lúc này, A Thấm chợt nói:
- Thánh Tử đại nhân, đã nấu nước xong rồi, ngài có muốn tắm rửa trước một cái hay không?
Lý Nhiên phủ thêm một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
- Không được, ta còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến.
Đạp ánh trăng đi thẳng một đường tới La Sát Phong.
Thị vệ cũng đã tập thành thói quen rồi.
- Thánh Tử đại nhân lại tới nữa rồi. Muộn như thế này rồi mà ngài còn không nghỉ ngơi à?
Lý Nhiên có hơi chút lúng túng mà gãi gãi cái đầu của mình, sau đó nói:
- Phiền ngươi lại đi thông báo một tiếng, ta có chuyện quan trọng muốn gặp sư tôn hội báo.
Cứ hết lần này tới lần khác bị chặn ngoài cửa, trên mặt hắn cũng có chút không nhịn được nữa rồi.
Thế nhưng thị vệ lại lắc đầu.
- Không cần bẩm báo đâu.
Lý Nhiên thở dài.
- Xem ra sư tôn vẫn không chịu gặp ta…
Hai gã thị vệ giữ cửa bèn tránh hai bên ra.
- Mời Thánh Tử.
- …
Lý Nhiên sửng sốt, hắn có chút không thể tin mà nói:
- Sư tôn để cho ta vào sao?
Thị vệ gật đầu.
- Chưởng môn đã dặn, lần sau Thánh Tử có trở lại thì cũng không cần ngăn nữa.
- Xem ra sư tôn đã hết giận rồi!
Trong mắt Lý Nhiên tràn đầy vui vẻ, hắn nhấc chân đi vào trong tẩm cung.
…
Đằng sau tấm rèm được thêu bằng tơ lụa vàng, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, lượn lờ trong không khí.
Lãnh Vô Yên đang ngâm mình ở trong hồ tắm, nước suối Thiên Sơn ấm áp bao quanh lấy thân thể mềm mại, vẻ mặt nàng cũng cực kỳ thích ý.
Tuy nàng là Đạo Thể Vô Cấu, nóng lạnh bất xâm, nhưng nàng vẫn cực kỳ hưởng thụ khoảng thời gian tắm rửa như này…
Trong lúc tắm rửa, trọng trách chưởng môn gì đó, sự vụ của tông môn, tranh phong giữa chính ma… tất cả tạp niệm đều bị xua ra khỏi đầu, tâm tư trở nên trong vắt mà lại thông thấu.
Phảng phất tựa như không phải đang tẩy rửa thân thể mà là tâm hồn vậy.
Cho nên hầu như ngày nào nàng cũng đều muốn ngâm một hồi.
Lãnh Vô Yên tựa người lên bên cạnh ao, cánh tay mảnh khảnh như ngọc vươn ra từ trong làn nước, vuốt ve lấy khối thạch điêu mà Lý Nhiên đã tặng cho nàng.
Càng nhìn càng thấy thích.
Bởi vì lo rằng hơi nước sẽ làm ướt mực nên nàng đã thu tập tranh vào.
Hai món đồ này là lễ vật tốt nhất mà Lãnh Vô Yên từng được nhận.
Mặc dù không hề quý giá như những tiên tài kia, thế nhưng tấm chân tình phía sau đó cũng cực kỳ có giá trị, là thứ mà bất luận là trân bảo gì cũng không thể so sánh được.
- Tuy là hắn lừa bổn tọa chuyện hôn ước, nhưng nể mặt hắn thành tâm thành ý như vậy…
Lãnh Vô Yên hơi nhếch khóe miệng lên.
- Vậy bổn tọa sẽ tha thứ cho hắn một lần vậy.
Soạt soạt.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền vào trong tai nàng.
Trong lòng Lãnh Vô Yên đột nhiên cả kinh. Vừa rồi nàng đặt toàn bộ tinh thần lên trên tượng đá đến mức có người tiến vào tẩm cung mà cũng không biết!
- Là ai? Vì sao thị vệ không ngăn cản lại?
Trong nháy mắt, thần thức của nàng đã bắt được đối phương, nàng lập tức không khỏi ngây ngẩn cả người.
- Nhiên Nhi?
Chẳng trách bên ngoài lại chẳng có động tĩnh gì, là chính nàng bảo thị vệ không cần phải ngăn cản Lý Nhiên.
Nhưng nàng cũng không nghĩ đến muộn như vậy rồi mà đối phương còn đến đây nữa.
- Phải làm sao bây giờ đây?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cả đại não của Lãnh Vô Yên đều đình trệ hết cả.
Trong lúc nàng đang do dự thì Lý Nhiên đã vén Lăng La Bảo Trướng lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt an tĩnh lại.
- Chưởng môn?
Lý Nhiên nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt.
Chỉ thấy mái tóc đen nhánh của Lãnh Vô Yên được búi ra sau đầu, cả người đều ngâm ở trong nước, chỉ để lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.
Có thể là do khí nóng xông lên mà gò má trắng nõn lộ ra một vệt đỏ bừng.
Xuyên thấu qua đủ loại linh hoa tràn đầy trên mặt nước, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng người xinh xắn, nhưng lại lờ mờ không thấy rõ lắm.
- Khụ khụ…
Lãnh Vô Yên cố nén sự ngượng ngùng đang bốc lên.
- Nhiên Nhi, sao ngươi lại tới đây?
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hắn đàng hoàng chững chạc mà nói:
- Đệ tử lo sư tôn vẫn còn tức giận nên muốn tới xem sao, không nghĩ tới ngài lại đang tắm...
Lãnh Vô Yên xoay đầu qua chỗ khác.
- Bây giờ cũng quá muộn rồi đó.
Lý Nhiên gãi gãi đầu.
- Đệ tử cũng chỉ là muốn thử vận may thôi, không nghĩ tới lại thật sự vào được… Lúc đầu đệ tử cũng dự định đi tắm một trận, cũng nấu xong nước luôn rồi.
- Như vậy à…
Trời xui đất khiến thế nào mà Lãnh Vô Yên lại nói:
- Vậy ngươi có muốn xuống ngâm nước cùng nhau không?
Nói xong nàng đã lập tức hối hận. Nàng âm thầm tát cho mình một cái, nói lung tung cái gì vậy chứ?
Làm gì có ai đi mời người khác tắm cùng cơ chứ?
- Hả?
Lý Nhiên trợn tròn mắt.
- Cái này... cái này… cái này không tốt lắm đâu?
Tắm cùng với chưởng môn…
Có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới loại chuyện này đâu!
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, Lãnh Vô Yên cũng chỉ đành tiếp tục gắng gượng chống đỡ thôi.
- Không có gì là không thích hợp cả, cái ao này cũng không nhỏ, đủ để cho cả hai người chúng ta cùng ngâm rồi.
Lý Nhiên vẫn có chút do dự.
- Đây cũng không phải là vấn đề lớn hay nhỏ…
Chủ yếu là quá đột ngột rồi, hắn vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý.
Lãnh Vô Yên mượn dốc xuống lừa (*).
(*) 借坡下驴: mượn dốc xuống lừa: nghĩa đen là xuống khỏi con lừa nhờ địa thế thuận lợi, nghĩa bóng chỉ hành động lợi dụng tình thế, khá giống mượn gió bẻ măng.
- Nếu như ngươi cảm thấy không thích hợp thì có thể chờ bổn tọa tắm xong rồi lại đổi một ao nước mới cho ngươi ngâm.
- Đổi mới?
Lý Nhiên âm thầm suy nghĩ trong lòng.
- Nếu như không phải ngâm nước thì sư tôn sẽ không cảm thấy ta ghét bỏ nước này bẩn đó chứ? Hiểu lầm đó lớn lắm đó!
Thật vất vả mới dỗ được sư tôn, cũng không thể lại làm cho sư tôn tức giận được!
Nghĩ vậy, Lý Nhiên dứt khoát nói:
- Không cần, đệ tử nguyện ngâm nước cùng với sư tôn!
Lãnh Vô Yên:
- …
Cổ họng của nàng có hơi khô, nàng khó nhọc mà nói:
- Nhưng bổn tọa đã dùng nước này rồi…
Lý Nhiên kiên định nói:
- Đệ tử không ngại!
- …
Việc đã đến nước này, Lãnh Vô Yên cũng không thể tránh được.
Lý Nhiên đi tới bên cạnh ao, có chút lúng túng rồi nói:
- Sư tôn, vậy đệ tử cởi nha?
Lãnh Vô Yên đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác.
- Loại chuyện thế này cũng không cần phải hồi báo.
Lý Nhiên gật đầu, hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình để cởi áo nới dây lưng, sau đó “tùm một cái mà lặn xuống mặt nước.
Dù vậy, Lãnh Vô Yên vẫn liếc mắt là đã nhìn thấy bắp thịt săn chắc của hắn. Nàng thẹn thùng, trong lòng cũng rung động một hồi.
Hai người ngâm mình ở trong ao, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có hơi lúng túng.
Cái này ao là thứ đồ dùng riêng của chưởng môn, mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không được coi là quá lớn.
Khoảng cách giữa hai người đại khái chỉ cách hai cánh tay, đồng thời vươn tay là đã có thể chạm tới đối phương rồi.
Ngón chân của Lãnh Vô Yên cũng sắp bấu đến mức gạch dưới sàn vỡ nát luôn rồi.
Có thế nào đi nữa, nàng cũng không nghĩ đến mình lại dùng hình thức như thế này để gặp mặt với Lý Nhiên…
Quá là kỳ quái!