Vô Ương Thành, phủ đệ của Lý gia.
- Ha ha ha ha ha!
Tiếng cười của Lý Vô Thường truyền ra từ trong bí địa, quanh quẩn bên trong toàn bộ phủ đệ.
Vẻ mặt của đám người Lý gia đều ngơ ngác hết cả.
- Lão Tổ đây là xảy ra chuyện gì vậy? Đã cười cả ngày nay rồi đó…
- Ta cũng không biết nữa, ta cũng không dám hỏi!
- Lão Tổ đã đợi ở bí địa hơn trăm năm rồi, có phải là bị nghẹn đến điên rồi hay không?
- Nghe nói Lão Tổ đã lớn tuổi rồi, sẽ không bị bệnh ngốc của người già giống như Đông Thành Ngô Lão Nhị đó chứ?
- Lão Tổ có bị vấn đề gì hay không thì ta không biết… Nhưng còn các ngươi thì chán sống rồi có phải không?
…
Lý Đạo Duyên cũng mang vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Lão Tổ sẽ không mắc bệnh thật đó chứ? Đó cũng không phải là tin tức tốt gì đối với Lý gia đâu.
Mà lúc này, ở bên trong bí địa, gương mặt mo của Lý Vô Thường cũng cười thành cây hoa cúc luôn rồi.
- Tôn tử ngoan, thật đúng là tôn tử ngoan của ta mà!
- Ta chỉ bảo hắn tùy tiện đánh chưởng môn thân truyền một trận thôi, thế mà hắn lại trực tiếp ra tay với đệ tử của thủ tịch luôn!
- Lần này chắc Dịch Thanh Lam tức muốn chết rồi nhỉ? Ha ha, ai bảo ban đầu ngươi lại đoạt đi cơ duyên của lão phu, lúc này đệ tử bị tử tôn của Lý gia ta đánh, thật đúng là hả giận mà!
Hồi tưởng lại Lý Nhiên, Lý Vô Thường gật đầu đầy tán thưởng.
- Tuy tiểu tử kia có hơi vô sỉ một chút, da mặt cũng rất dày, nhưng quả thực là hết lòng tuân thủ lời hứa!
- Vậy chuyện mà ta đồng ý với hắn tất nhiên ta cũng sẽ làm được!
- Tiêu Thanh Ca, ta đảm bảo!
…
Mà Lý Nhiên nào biết, chẳng qua hắn chỉ hứng thú quá độ mà đánh một trận, kết quả lại tạo thành ảnh hưởng to lớn như vậy.
Hắn ăn no uống say ở Thành Chủ Phủ, nghỉ ngơi đủ rồi thì mới chuẩn bị lên đường trở về tông môn.
Trước cửa Thanh Châu Thành.
Hạng Trạch và Phó Thành Chủ tươi cười đầy mặt.
- Thánh Tử đi thong thả nha, lần sau lại đến chơi!
- Được rồi, trở về đi.
Lý Nhiên khoát khoát tay.
Sau đó, tâm thần hắn khẽ động, một chiếc Cự Thái Long Liễn xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Sáu con tuấn mã màu trắng hí lên vang trời, trên sườn của nó có một đôi cánh, đầu có sừng, trên người lóe ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Thoạt nhìn cực kỳ thần dị.
Dị mã cưỡi một chiếc xe kéo, trên thân xe có khảm bảo thạch và trân châu, điêu khắc thành hình Long Phượng, phục trang đẹp đẽ, vô cùng tôn quý.
Trên xe kéo còn có một cái kiệu bằng vàng to lớn, gió nhẹ hiu hiu làm lục lạc lay động, phát ra âm thanh tươi đẹp cứ như tiếng hót của chim loan minh vậy.
Đây là phần thưởng nhiệm vụ mà hắn đạt được từ buổi Trừ Ma Đại Hội.
Long Liễn Loan Giá.
Đây là một pháp bảo thuộc loại phi hành.
Bình thường nó là mô hình giống như bản mini vậy, nhưng chỉ cần rót linh lực vào trong đó là sẽ có thể biến thành một bộ xe kéo.
Chỉ cần kích hoạt thì Long Liễn sẽ có thể phi hành dựa theo tâm ý của người sử dụng, tuấn mã vĩnh viễn cũng sẽ không mệt mỏi.
Trận pháp được điêu khắc lên trên thân xe sẽ tự động thu nạp linh lực, không mảy may tiêu hao của Lý Nhiên một chút nào.
Đồng thời, pháp bảo này còn sở hữu năng lực phòng ngự nhất định.
Dựa theo lời giới thiệu của hệ thống, nó có thể ngăn cản đòn công kích của Kim Đan Cảnh.
Mặc dù không phải là quá mạnh mẽ, nhưng có chút ít còn hơn không có.
Lý Nhiên leo lên xe kéo rồi ngồi vào bên trong chiếc kiệu xa hoa.
Sáu con tuấn mã nhấc chân lên rồi hí dài, hai chiếc cánh đập mạnh, kéo theo xe kéo mà bay lên không trung.
Người chung quanh đều phát ra từng trận tiếng kinh hô, thậm chí còn có người quỳ rạp xuống, dập đầu, cứ tưởng như là Nhân Hoàng giáng lâm vậy.
Đám người Hạng Trạch dùng tay che bớt ánh nắng rồi đưa mắt nhìn Long Liễn dần dần biến thành một chấm nhỏ.
- Thật là xa xỉ, không hổ là Thánh Tử của U La Điện, xuất hành mà cũng ngang tàng như vậy nữa.
Hạng Trạch cảm thán nói.
Phó Thành Chủ nghi ngờ nói:
- Chỉ có hoàng tộc mới có thể sử dụng Loan Giá, đây có phải là có hơi kiêu ngạo rồi hay không?
Hạng Trạch liếc mắt nhìn hắn.
- Người ta có vốn để kiêu ngạo, ngươi quản được à? Ngược lại là ngươi đó, thế mà lại dám nói Lý Nhiên cuồng vọng, có phải ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi hay không?
Phó Thành Chủ:
- …
…
La Sát Phong.
Hôm nay U La Điện nghênh đón một vị khách nhân đặc biệt.
Bên trong tẩm cung của chưởng môn, Lãnh Vô Yên đang đối mắt nhìn nhau với một đạo cô.
Hai người trừng mắt nhìn đối phương, ước chừng nửa canh giờ cũng chưa hề chớp mắt lấy một lần, không khí phảng phất như muốn đông đặc cả lại.
Đạo cô kia có đeo khăn che mặt, không thấy rõ được tướng mạo của nàng ta, nhưng lại để lộ một đôi mắt lóng lánh nước, trắng đen rõ ràng, dường như có thể nhìn thấu được lòng người vậy.
Cuối cùng, vẫn là đạo cô dời ánh mắt đi trước.
Lãnh Vô Yên vui vẻ vỗ tay.
- Dịch Thanh Lam, ngươi lại thua rồi!
Lời này nếu để cho người bên ngoài nghe được, sợ rằng người ta sẽ kinh hãi đến rớt tròng mắt ra ngoài.
Đạo cô bạch y kia chính là chưởng môn của Thiên Xu Viện, Dịch Thanh Lam!
Hai tên đại ma đầu lừng lẫy thế mà lại ở đây giương mắt nhìn nhau? Nói ra chỉ sợ sẽ không ai tin.
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Lãnh Vô Yên, hay là ngươi đổi tên thành Lãnh Vô Liêu (*) luôn đi.
(*) 冷无聊: Lãnh Vô Liêu, 无聊 ý chỉ nhàm chán, vô vị
- …
Lãnh Vô Yên trừng mắt lườm nàng ta.
- Từ khi nào mà khối băng lớn nhà ngươi biết nói đùa rồi hả?
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Bần đạo không có nói đùa, ngươi thật sự là rất nhàm chán.
- …
Lãnh Vô Yên hừ một tiếng.
- Trừng mắt không thắng được bổn tọa thì lại nói bổn tọa buồn chán. Dịch Thanh Lam, ngươi vẫn cứ dối trá như vậy.
Dịch Thanh Lam cũng không tức giận mà chỉ bình tĩnh nói:
- Cho nên ngươi tình nguyện làm một nữ ma đầu để cho người khác phỉ nhổ chứ cũng không muốn làm một người chính đạo dối trá sao?
Lãnh Vô Yên lắc đầu.
- Ai nói với ngươi bổn tọa là ma đầu rồi hả?
Dịch Thanh Lam nói ra:
- Đây là ý kiến chung của người trong khắp thiên hạ.
- Người trong thiên hạ?
Lãnh Vô Yên cười lạnh nói:
- Suy nghĩ của người trong thiên hạ thì có liên quan gì đến bổn tọa đâu chứ?
- Chính đạo thì sao mà ma đạo thì như thế nào?
- Nếu như theo tư tưởng của bổn đạo thì bổn đạo đây mới chính là Thiên Đạo!
Hô hấp của Dịch Thanh Lam hơi ngưng trệ lại, nàng ta thở dài mà nói:
- Ngươi vẫn cứ cuồng vọng như vậy, không để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt cả!
Lãnh Vô Yên nhún nhún vai.
- Đây chính là tính cách của bổn tọa.
Trong chốc lát, Dịch Thanh Lam không biết phải nói gì nữa.
Bầu không khí yên tĩnh lại.
Một lúc lâu qua đi, Lãnh Vô Yên mới lên tiếng nói:
- Lần này ngươi tới tìm bổn tọa chắc cũng không phải là để luận đạo thôi đó chứ?
- Không phải.
Trong mắt Dịch Thanh Lam tràn ra tia phức tạp.
- Ngươi… muốn khai chiến với Thiên Xu Viện sao?
Lãnh Vô Yên hừ một tiếng.
- Nếu ngươi muốn đối phó với Thánh Tử của tông ta, vậy bổn tọa tất nhiên cũng sẽ chơi với ngươi tới cùng rồi.
Trong mắt Dịch Thanh Lam lóe lên một tia tức giận, giọng nói cũng trở nên nghiêm ngặt hơn mấy phần
- Là hắn tổn hại đến đạo tâm của Lâm Lang Nguyệt!
Lãnh Vô Yên cũng không tránh không né mà nhìn thẳng vào nàng ta.
- Đó là do đồ đệ của ngươi tài nghệ không bằng người khác!
- Ngươi!
Khí tràng của hai người va chạm vào nhau, bên trong đại điện không phát hiện ra một chút tổn hao nào, nhưng trên đỉnh núi La Sát lại vạn dặm không mây!
Dịch Thanh Lam cố nén tức giận.
- Ngươi làm như vậy là sẽ hoàn toàn khai hỏa trận đại chiến giữa chính và ma. Đến lúc đó, sinh linh khắp Hạo Thổ chắc chắn sẽ đồ thán, đây là tội lỗi đáng sợ đến mức nào cơ chứ!
Lãnh Vô Yên vẫn không chịu lui bước như cũ.
- Tội lỗi có nặng bao nhiêu, bổn tọa chắc chắn sẽ tự mình gánh chịu! Thế nhưng đặt chủ ý lên người Lý Nhiên, tuyệt đối không được!
Lồng ngực của Dịch Thanh Lam phập phồng không ngừng, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Tên Lãnh Vô Yên này, thật sự là một kẻ điên mà…
- Ngươi muốn như thế nào mới có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?
Giọng điệu nói chuyện của Dịch Thanh Lam dịu lại.
Lãnh Vô Yên khoanh tay trước ngực, nàng hừ lạnh mà nói:
- Khi nào Thiên Xu Viện rút thông chiêu về thì bổn tọa sẽ thu tay lại ngay lập tức.
- Không được, người trong thiên hạ đều nhìn thấy hết rồi, đây là đang đánh vào mặt của Thiên Xu Viện.
Dịch Thanh Lam lắc đầu cự tuyệt.
Lãnh Vô Yên nhún nhún vai.
- Vậy thì không còn cách nào nữa rồi, để ta so xem ai sẽ giết nhanh hơn.
- …
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng báo cáo của đệ tử:
- Chưởng môn, Thánh Tử đã trở về!
Trong nháy mắt, con ngươi của Dịch Thanh Lam trở nên lạnh lẽo.
- Hắn đã trở về?
Ngược lại, trong mắt Lãnh Vô Yên lại tràn đầy vui mừng. Nàng bỗng nhiên đứng phắt dậy.
Nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của Dịch Thanh Lam, nàng hắng giọng một cái rồi chậm rãi ngồi xuống lại.
Dịch Thanh Lam đánh giá nàng, cứ luôn cảm thấy ma nữ này có chỗ nào đó không đúng lắm.
- Ngươi… sẽ không phải là…
Lãnh Vô Yên lắc đầu.
- Ta không phải, ta không có.
Dịch Thanh Lam vuốt cằm.
- Không phải ngươi mót quá đó chứ?
- ...
Sắc mặt Lãnh Vô Yên lạnh lẽo như phủ băng.
- Người đâu, tiễn khách.