Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 93: Lý nhiên, đệ nhất thiên ma!

Chương Trước Chương Tiếp

Sự mâu thuẫn giữa chính đạo và tà đạo ngày càng trở nên gay gắt, toàn bộ Hạo Thổ đều đang nổi sóng.

Dường như có một cơn bão cực lớn đang hình thành và tất cả các tông phái đều không thể thoát khỏi nó.

Mà ngay trên đỉnh của cơn bão này lại xảy ra một sự kiện kinh hoàng, kinh thiên động địa.

Đệ nhất tiên tử của chính đạo, Lâm Lang Nguyệt với danh hiệu bất bại.

Bây giờ lại thất bại!

Hơn nữa còn là thất bại thảm hại!

Nàng ta ở dưới mắt của mười mấy tên đệ tử chính đạo bị Ma Môn Thánh Tử Lý Nhiên đánh trọng thương, cuối cùng chỉ có thể dùng Thiếu Huyết để chạy trối chết!

Mà Lý Nhiên lại không có chút thương tổn nào, thậm chí còn rất khoái hoạt!

Đây quả thực là chuyện làm cho mọi người mở rộng tầm mắt!

Phải biết rằng, Lâm Lang Nguyệt là thiên kiêu đệ nhất bảng, được công nhận là người ưu tú nhất trong lớp đệ tử trẻ của chính đạo.

Ấy thế mà cứ như vậy thất bại sao?

Điều này chẳng phải là chứng tỏ rằng chính đạo suy thoái mà ma đạo lại đang quật khởi sao?

Trong một khoảng thời gian có rất nhiều lời bàn tán về chuyện này.

Thiên Kiêu số một cũng đều thua Lý Nhiên thì hắn chẳng phải sẽ là người bất khả chiến bại hay sao.

Bây giờ Lý Nhiên vẫn chỉ là cấp bậc Kim Đan, để cho hắn có thời gian thăng cấp tu vi, vậy thì còn ai có thể làm đối thủ của hắn nữa?

Nếu Lý Nhiên thực sự chứng đạo Đế Vị, sợ rằng sẽ đảo ngược Thiên Cương, ngày tàn của chính đạo sẽ không còn xa!

Trong lúc nhất thời ai nấy trong giới chính đạo đều cảm thấy bất an, ma tử Lý Nhiên chính là bóng ma, ám ảnh trong từng suy nghĩ của các đệ tử trẻ tuổi.

Mà Ma Môn thì lại tương phản với bọn họ.

Một người làm quan cả họ được nhờ, ma đạo cảm thấy mùa xuân sắp tới rồi.

Thậm chí còn có người làm ra một "Thiên Ma bảng", ghi lại từng cái tên của những người trẻ tuổi tài cao của Ma Môn.

Mà không cần tranh cãi, Lý Nhiên hiển nhiên là đệ nhất thiên ma!

Vô Ương hoàng cung.

Bầu không khí xơ xác tiêu điều.

Trong đại điện, trên long ỷ có một bóng người cao lớn đang ngồi ngay ngắn.

Hắn ta đội mạng che mặt, cả người khoác lên Kim Long bào hắc sắc, tay phải vỗ vỗ thanh bảo kiếm.

Tản ra tầng tầng khí tức bức người.

Hắn ta chính là Thịnh Tộc chi tộc đế, Nhân Hoàng - Thịnh Diệp.

Hắn ta khẽ nhếch mi mắt, nhìn xuống phía dưới đài, nơi có một thiếu nữ mặc cẩm bào thêu rồng màu vàng óng.

- Có chuyện gì bẩm tấu sao?

Thiếu nữ quỳ một chân xuống đất.

- Phụ hoàng, chuyện đã xảy ra ở Thanh Châu thành ngài có biết không ạ?

- Trẫm đã biết.

Thịnh Diệp thản nhiên nói.

Ma tử Lý Nhiên, một người đánh bại hơn muời người, còn đánh Lâm Lang Nguyệt trọng thương.

Chuyện này vừa mới xảy ra thì nửa canh giờ sau đã truyền đến tai Thịnh Diệp.

Thiếu nữ dò hỏi:

- Ma Đầu này thật là càn rỡ! Bây giờ trong chính đạo người người đều cảm thấy bất an, Ma Môn rục rịch. Phụ hoàng có cách nào đối phó không ạ?

- Có.

- Cách gì vậy phụ hoàng?

- Không làm gì hết.

- Phụ hoàng?

Thiếu nữ không hiểu, ngẩng đầu nhìn lại Thịnh Diệp.

- Nếu như không có cái ác thì chính nghĩa cũng không còn tồn tại.

- Chỉ cần chính - tà tranh đấu không phân định thắng thua thì thiên hạ này vĩnh viễn là của Thịnh Tộc ta! Giả sử ma đạo không còn …

Giọng nói của Thịnh Diệp lạnh lẽo đến tận xương.

- Thì hàng loạt chính đạo kia sẽ là kẻ thù lớn nhất của Thịnh Tộc ta!

Thiếu nữ sửng sốt phút chốc, sau đó nàng ta hoàn toàn lĩnh ngộ.

Ba chân, mới là thế chân vạc vững chãi nhất.

Giả sử hoàng tộc hoàn toàn đứng về phía bên nào thì bên kia cũng sẽ cách ngày diệt vong không xa.

- Nhưng mà …

Thiếu nữ cắn môi.

- Những người chết oan ở Hồ Dương Thành, đều là con dân của Thịnh Tộc a!

Chẳng lẽ vì ổn định giang sơn mà để Ma Môn tùy ý lộng hành sao?

Thịnh Diệp nói:

- Sát Sinh Ngục nên trả giá cho việc này, Văn Nhân Thác đã chết rồi.

- Cái gì?!

Thiếu nữ bỗng nhiên ngẩng đầu.

- Tiểu quỷ trong thành kia đã chết rồi sao?

Là trưởng lão tu vi cấp cao của tông môn, làm sao lại chết một cách âm thầm như vậy?

- Ngày hôm trước chết, chết tại nơi ngươi đang đứng.

Thịnh Diệp ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt có vẻ như đã xuyên thấu qua cửa sổ của đại diện, sau đó nhìn xuống toàn bộ Vô Ương Thành.

Tây Vực.

Núi Vô Hương, Hợp Hoan Tông.

Trong một căn phòng cực kỳ sa hoa.

Trầm Hương trong lư hương lượn lờ, hương thơm du dương, dày đặc.

Sau bức màn trướng có thêu hoa Hải Đường bằng chỉ bạc đính cườm, có thể nhìn thấy một bóng người uyển chuyển đang nằm trên giường.

Đây là một thiếu nữ cực kỳ thanh tú và xinh xắn, nhưng ánh mắt của nàng ta lại quyến rũ lạ thường.

Trên người nàng ta mặc lụa mỏng hắc sắc, dáng người yểu điệu như ẩn như hiện nhưng nhìn kỹ sẽ nhìn không thấy cảnh xuân nào.

Nhìn là thư trong tay, nàng ta nở một nụ cười quyến rũ như chuông bạc.

- Không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới, Lâm Lang Nguyệt ngươi cũng có ngày hôm nay a? Tiên tử cao cao tại thượng, là Cửu Thiên Minh Nguyệt, lại bị người đè xuống đất mà đánh? Ha ha ha …

Nàng ta cười đến mức chảy cả nước mắt rồi, thân thể mềm mại từng đợt run rẩy, quả thực đẹp đến mức say đắm lòng người.

Thiếu nữ cười một hồi lâu sau đó xoa xoa nước mắt.

- Lý Nhiên? Thật là rất tốt cảm ơn ngươi.

Nàng nhếch miệng lên, trông như một con tiểu hồ ly.

Trên đỉnh Huyền Linh, núi La Sát.

Chưởng môn tẩm cung.

Lãnh Vô Yên chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngón tay vô ý thức vân vê trên mặt bàn.

- Nhiên Nhi làm sao vẫn chưa trở lại? Nay cũng đã bao nhiêu ngày rồi …

- Hừm, nhất định là hắn ở Vô Ương Thành cùng vị hôn thê kia đi chơi vui vẻ, đã sớm quên mất Bổn Tọa rồi! Nghiệt Đồ này, rõ ràng bản thân đã có hôn ước, vì sao còn dây dưa với Bổn Tọa?

- Chờ hắn trở về, Bổn Tọa nhất định phải hỏi rõ ràng!

- Không được không được, trước tiên cần phải xa cách hắn, nếu không hắn sẽ thật sự cho rằng Bổn Tọa có thể tùy ý hắn khi dễ. Nhưng là nên xa cách hắn bao lâu đây? Một tháng? Dường như hơi lâu rồi ... Bằng không ... Bảy ngày?

Lúc nàng đang lầm bầm lầu bầu một mình thì chợt một tràng tiếng gõ cửa truyền đến.

Lãnh Vô Yên ngồi nghiêm chỉnh, hắng giọng một cái.

- Vào đi.

Cửa phòng chưa mở, u ảnh từ trong khe cửa chui vào, biến ảo thành hình người sau đó quỳ một chân trên đất.

- Khởi bẩm chưởng môn, Trung Thổ truyền đến tình báo khẩn cấp.

- Tình báo khẩn cấp sao?

Lãnh Vô Yên nhướng mày.

- Trình lên đi.

- Dạ.

Ảnh Vệ đưa lên một khối ngọc hàm, Lãnh Vô Yên nhận lấy, sau đó nàng quán chú linh lực vào trong đó.

Chốc lát sau.

- Phốc - ha ha ha!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ảnh Vệ, Lãnh Vô Yên cười đến run rẩy cả người.

Ái đồ của Thiên Xu viện, bị Nhiên Nhi đánh sao? Ha ha ha!

- Thực là đồ đệ tốt của Bổn Tọa, Thiên Xu viện đáng đánh!

- Dịch Thanh Lam, ngươi đánh không lại Bổn Tọa, đồ đệ của ngươi, cũng đánh không lại đồ đệ của Bổn Tọa!

- Như một phần thưởng … n, chỉ xa cách hắn ba ngày a!

Lãnh Vô Yên thoả mãn gật đầu.

- Nhiên Nhi thiên phú quả nhiên rất mạnh, Tiên Thiên Đạo Thể cũng không phải là đối thủ của hắn! Không đúng, chắc là do Bổn Tọa dạy dỗ tốt!

Lúc này, Ảnh Vệ nói:

- Chưởng môn, còn có một chuyện tình báo nữa.

- Nói.

- Thiên Xu viện chiêu cáo thiên hạ rằng liệt Thánh Tử Lý Nhiên vào danh sách đại địch của môn phái, nếu trưởng lão và đệ tử gặp được hắn, bọn họ sẽ trực tiếp giết hắn! Những người khác nếu có thể lấy đầu của Lý Nhiên sẽ được thưởng ba cái Linh Bảo, tiền tài vô hạn!

Oanh!

Trong phút chốc, cả tẩm cung đều run lên, lạnh như có một lớp băng bao phủ toàn bộ núi La Sát.

Ánh Vệ run rẩy quỳ trên đất, một ngón tay cũng không dám động đậy!

Một lát sau, giọng nói khốc liệt của Lãnh Vô Yên vang lên:

- Truyền khẩu dụ của Bổn Tọa, cả phái tiến vào trạng thái chiến tranh, liệt đệ tử của Thiên Xu viện trong toàn bộ Hạo Thổ vào danh sách phải giết! Từ trưởng lão của ba đến sáu sơn, từ Bạch Vân Phong sơn môn, xuất hiện một người giết một người!

- Dạ!

Ảnh Vệ trong lòng kinh sợ.

Xong rồi, chưởng môn lúc này là thật nổi đóa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️