Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 92: Mệnh trung ma tinh của lâm lang nguyệt!

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn đống đổ nát hoang tàn, cùng tiếng gào thét của các đệ tử chính đạo bên tai, Hạng Trạch lại nhức đầu thêm mấy phần.

Lý Nhiên đánh rất sảng khoái nhưng tình hình này thì nên kết thúc như thế nào đây?

Hầu hết những người trẻ tuổi chịu đòn này đều là đệ tử đến từ các danh môn hạng nhất và hạng hai, nhưng bọn họ lại đều là đệ tử ưu tú.

Nếu như chỉ có một hoặc hai người thì còn dễ tính nhưng nơi này lại có chừng mấy chục người.

Thậm chí còn có cả các đại sư huynh của Vạn Kiếm Các!

Trần Trục Thiên, người bị điện giật ở đầu, bây giờ còn nằm trên mặt đất giật giật cái đầu!

Lý Nhiên đến lúc đó sẽ vỗ mông trở về môn phái của hắn, bỏ lại một đống lộn xộn này ai sẽ là người xử lý đây?

Đám thiếu niên chính đạo này không dám đối phó với U La điện nên nhất định sẽ trút giận lên người hắn ta và Phó Thành Chủ a!

Hạng Trạch chăm chú suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Phó Thành Chủ:

- Ta ngày mai chuẩn bị về nhà, muốn về thăm mụ mụ, xem bà ấy thế nào rồi. Sự vụ trong thành ngươi thay ta xử lý đi!

Phó Thành Chủ thận trọng nói:

- Thành chủ, ngài không phải cô nhi sao, ở đâu ra mụ mụ vậy?

- Thật ra,

Hạng Trạch vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, tán thưởng nói:

- Tiểu tử ngươi theo ta thời gian dài như vậy, năng lực của ngươi ta vô cùng công nhận, cho nên ta quyết định sẽ cho ngươi thăng chức tăng lương!

Hạng Trạch cầm lấy tay hắn ta.

- Chúc mừng ngươi, về sau ngươi chính là Thanh Châu thành chủ rồi!

Phó Thành Chủ hoài nghi nhìn Hạng Trạch.

- Ngài xác định là phong cho ta chức thành chủ, mà không phải là bắt ta làm vật hi sinh đấy chứ?

- Khụ khụ, tuổi trẻ thì phải biết nắm chặt cơ hội!

- Ta đây có mạng cũng cần phải nắm chặt a!

Hạng Trạch thấy lừa gạt Phó Thành Chủ không thành, bất đắc dĩ thở dài.

Thực ra Lý Nhiên đã nương tay.

Hiện trường tuy là vô cùng thảm nhưng cũng không có người nào vì đó mà bỏ mạng.

Những người này tội không đáng chết, Lý Nhiên cũng không phải Sát Nhân Cuồng Giết, chỉ là muốn giáo huấn cho bọn họ một bài học, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ của hắn mà thôi.

- Cái kia … Tiểu Hạng a.

Lý Nhiên lúc này lên tiếng nói.

- Vâng, ta đây ạ!

Hạng Trạch nhanh nhảu đi tới trước mặt hắn, xoa tay nói:

- Thánh Tử đại nhân có gì phân phó ạ?

Lý Nhiên nói:

- Ngươi thực hiện thống kê lại tổn thất của nơi này, bao nhiêu tiền đều tính cho ta.

Việc nào ra việc đó.

Nếu như người kinh doanh tửu lâu này là phàm nhân, sau trận đánh vừa rồi, tửu lâu bị hắn đánh phá như thế, thì khả năng là một đại gia đình sẽ phải đứng đầu đường xó chợ.

Hạng Trạch lắc đầu nói.

- Ngài nói gì vậy chứ, tửu lâu này vừa rách lại vừa nát, ta đã sớm muốn sửa sang lại, bây giờ còn phải cảm tạ Thánh Tử đại nhân đã xuất thủ tương trợ a!

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Hạng Trạch là đang chảy máu.

Thính Nguyệt Hiên là tửu lâu lớn nhất Thanh Châu thành, cũng là nguồn thu nhập chủ yếu của hắn ta, tháng trước vừa mới sửa sang lại vậy mà ngày hôm nay đã bị hủy đi.

Nhưng hắn nào dám theo Lý Nhiên đòi bồi thường a?

Lý Nhiên nhíu mày nói:

- Ra đây là sản nghiệp của ngươi vậy ta đây sẽ không quan tâm nữa.

- Ngài khách khí quá rồi.

Hạng Trạch gãi gãi đầu.

- Tiểu nhân xin nhiều chuyện hỏi một câu, ngài đến Thanh Châu thành là để tham gia đại hội trừ ma sao?

- Dĩ nhiên là không phải, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi thì sẽ đau trứng sao?

Lý Nhiên nói:

- Ta chính là ngự kiếm mệt mỏi, vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này nên muốn tới đây để nghỉ ngơi một chút mà thôi.

- Sau đó thì sao nữa ạ?

- Sau đó thì gặp một đám đần độn đang mở hội nghị, ta liền tiện tay dạy dỗ bọn hắn một trận.

- …

Hạng Trạch khóc không ra nước mắt.

Điều này cũng thật quá con mẹ nó tình cờ phải không?

Lúc này Lý Nhiên hỏi.

- Ở trong Thanh Châu thành này còn có tửu lầu nào khác không?

Hắn muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút, dù sao đánh người cũng là một việc tốn sức a!

Hạng Trạch nhiệt tình nói:

- Còn đi đến tửu lâu làm chi a, cung nghênh ngài đến nhà ta, muốn ở bao lâu đều được!

- Vậy sao?

Lý Nhiên hiếu kỳ nói:

- Ngươi dường như không sợ ta a?

Hắn thân là ma đạo Thánh Tử, biết bao nhiêu người đến tên của hắn cũng không dám gọi ra, Thành Chủ này tuy là cẩn thận chặt chẽ nhưng không có biểu hiện sợ hãi hắn.

Hạng Trạch cười cười nói:

- Bởi vì ta biết ngài không phải kẻ lạm sát người vô tội, nếu không ... Những thiếu niên chính đạo này sẽ không chỉ là thụ thương đơn giản như vậy.

Kỳ thực Hạng Trạch còn có suy nghĩ khác.

Nếu không ai địch lại Lý Nhiên vậy thì hắn ta sẽ cùng Lý Nhiên biểu hiện như là hai người có quan hệ rất, như vậy cũng có thể khiến cho các tông phái chính đạo sợ ném chuột vỡ đồ.

- Được thôi.

Lý Nhiên cũng không cự tuyệt nữa mà đi theo Hạng Trạch, hai người đi về hướng Thành Chủ Phủ.

Mà tại khu phế tích hoang tàn, giờ chỉ còn lại một mình La Dũng đứng ngây ngốc tại chỗ.

Hắn ta là người duy nhất ở đây mà không bị đánh.



Một bên khác.

Lâm Lang Nguyệt hóa thành thần quang, trên không trung nhanh chóng rời khỏi khu phế tích, trong nháy mắt bay ra xa mấy trăm dặm!

Vừa rồi đối mặt với công kích mãnh liệt của Lý Nhiên, nàng ta chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ, không dám buông lỏng cảnh giác chút nào.

Bằng không thật có thể sẽ chết dưới một quyền mạnh mẽ kia!

Cho đến khi một chưởng của Hạng Trạch làm dời đi sự chú ý của Lý Nhiên, lúc này nàng ta mới có cơ hội tẩu thoát.

Lâm Lang Nguyệt có vẻ như không do dự chút nào mà trực tiếp lựa chọn dùng Thiêu Huyết!

Cái giá phải trả cho việc Thiêu Huyết là tổn hại tu vi, trong nháy mắt nàng ta đã tẩu thoát xa khu phế tích mấy trăm dặm, bỏ chạy thục mạng không dám quay đầu!

Một đường bay đến bên một sườn núi nhỏ, lúc này Lâm Lang Nguyệt mới kiệt sức đáp xuống.

- Phốc!

Lâm Lang Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, mặt nàng ta trắng như giấy, môi vàng như sáp ong. Vô lực tựa trên cành cây khô, toàn thân như muốn rã rời.

Sức mạnh thân thể của Lý Nhiên quá mạnh mẽ.

Mặc dù Lâm Lang Nguyệt đã dùng hết linh lực để đối phó với hắn, bạch y trên người nàng ta cũng là cao giai pháp khí, nhưng vẫn như cũ, không thể ngăn được Quyền Kính kinh khủng kia.

Lúc này lồng ngực Lâm Lang Nguyệt chấn động, khí huyết sôi trào, nàng ta vậy mà lại trực tiếp bị đánh đến trọng thương!

Cảm nhận được từng trận đau đớn trên người, sắc mặt Lâm Lang Nguyệt đột nhiên có chút cổ quái, đỏ mặt nhẹ hắc một tiếng.

Lý Nhiên mở Huyết Mạch Chi Lực phía sau ra, suy nghĩ của hắn cũng chịu ảnh hưởng, trở nên luống cuống, rất dễ cuồng nộ.

Lúc đánh nhau, hắn cũng không có nhìn kỹ, nơi nào là nơi trọng yếu mà liền đánh khắp nơi.

Mà tại nơi cao ngất yếu hại đó của nàng ta cư nhiên lại thành trọng điểm tấn công của hắn.

- Người này …

Lâm Lang Nguyệt nghiến răng.

- Thực sự là ghê tởm đến tột cùng!

Nàng ta vốn xuất thân danh môn vọng tộc.

Từ nhỏ đã biểu lộ ra tu vi thiên phú đến kinh ngạc, xác định là do có Tiên Thiên Đạo Thể, sau đó nàng ta được chưởng môn Thiên Xu viện thu nhận làm ái đồ.

Lâm Lang Nguyệt một đường tu luyện đột phá đến Kim Đan, căn bản không có bất kỳ trở ngại nào.

Một cách tự nhiên nàng ta trở thành tông môn thủ tịch, cũng được công nhận là đệ tử có tài nhất của chính đạo.

Có thể nói hai mươi năm trong đời Lâm Lang Nguyệt chưa từng trải qua bất kỳ thất bại nào.

Cho đến khi nàng ta gặp ma tinh Lý Nhiên kia.

Hắn đạo pháp thông thần, có thể dẫn thông thiên địa mà đánh xuống thần lôi!

Thân thể mạnh mẽ, dù là Phong Linh Ngọc cũng không đỡ nổi quả đấm của hắn!

Loại pháp bảo thần thông quỷ dị này làm cho Lâm Lang Nguyệt dường như không có sức đánh trả, nàng ta bị vây khốn, nghiền ép!

Bây giờ khi nhắm mắt lại, nàng ta vẫn có thể nhìn thấy đôi con ngươi đỏ sẫm kia.

- Thiên thượng Minh Nguyệt phải không? Hãy xem ta như thế nào bắt ngươi ra ngoài này, vò nát!

Giọng nói của Lý Nhiên vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng ta.

- Phốc!

Lâm Lang Nguyệt cảm thấy họng ngòn ngọt, sau đó nàng ta lại phun ra một ngụm máu tươi.

- Nguy rồi, đạo tâm bị tổn hại.

Nàng ta lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, đồng thời dùng phần linh lực còn sót lại rót vào trong một khối ngọc bội.

Để đệ tử đi theo có thể cảm ứng, từ đó cảm giác được vị trí cụ thể của Lâm Lang Nguyệt.

Lâm Lang Nguyệt vô lực ngồi xuống, bạch y của nàng ta đã dính đầy bùn đất, lúc này nàng ta không có tâm trí để nghĩ đến chuyện y phục nữa.

Lần này nàng tổn hại lớn rồi.

Bản thân bị trọng thương, đạo tâm bị hao tổn, tu vi cũng tổn hại, pháp bảo bị hủy.

Quan trọng nhất là, lòng tự tôn của nàng ta bị Lý Nhiên ném xuống đất, hung hăng mà giẫm đạp lên!

Lâm Lang Nguyệt cắn môi.

- Lý Nhiên, ta và nguơi thề không đội trời chung!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️