Mặc dù Đãng Ma Thạch rất mạnh và có tác dụng phá pháp Cấm Ma nhưng nó chỉ có thể được sử dụng cho đạo pháp Độ Kiếp Kỳ trở xuống.
Thần quang bảo hộ trước mặt Lâm Lang Nguyệt hiển nhiên không phải là ma khí bình thường.
Hơn nữa hắn lo lắng Lý lão đầu sẽ nổi điên, những viên đá nhỏ của Lý Nhiên phù hợp với những phép thuật thông thường, nhưng đối với những phép thuật quy mô lớn của Đại hình đạo pháp là không đủ, cho nên hắn trực tiếp bỏ găng tay đi để tránh phá game.
- Ngươi với ta không thù không oán vì cái gì ngươi đến tận đây ?
Lâm Lang Nguyệt lên tiếng hỏi.
Nàng ta thật sự rất đẹp.
.
Lúc này Lâm Lang Nguyệt đang nằm trong hầm, búi tóc có hơi lộn xộn, môi hàm ngọc võ, mặt cười đẹp tựa Ngọc Vô Hà.
Dáng vẻ bây giờ của nàng ta khác hẳn với dáng dấp bay bổng trên trời như vừa rồi, không có cảm giác xa cách lạnh lùng như vậy nữa nhưng lại càng có thể khơi dậy dục vọng của người khác.
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Ta và một lão đầu có ước định một khi gặp phải ái đồ của chưởng môn Thiên Xu viện, ta nhất định phải hung hăng đánh cho một trận.
- Lão đầu sao?
Lâm Lang Nguyệt nhướng mày, Thiên Xu viện từ trước tới nay không tranh không đoạt, siêu phàm thoát tục, cũng chưa từng nghe nói qua là có kẻ thù truyền kiếp a?
- Còn có một chuyện …
Lý Nhiên cười lạnh nói:
- Lão tử ghét nhất loại người như ngươi đã làm người gác cổng lại còn muốn làm tiên tử, ngươi không phải là minh nguyệt cao tận chín tầng mây sao? Lão Tử sẽ tự tay đánh ngươi rớt xuống phàm trần!
- Ngươi!
Lâm Lang Nguyệt đáy mắt hiện lên một tia tức giận.
Ma Đầu này lại có thể nói nàng ta là. . . Loại người như vậy, Lâm Lang Nguyệt chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy!
Lý Nhiên con ngươi đỏ sẫm như máu,
- Chuẩn bị xong chưa?
- Ừm?
Lâm Lang Nguyệt sửng sốt.
Chỉ thấy bắp thịt của Lý Nhiên buộc chặt, cả người phun trào linh lực, xung quanh thân thể hắn hình thành một sóng lửa dài gần một tấc, sau đó hắn tung ra một quyền như sao chổi đánh tới chỗ Lâm Lang Nguyệt.
Oanh!
Lá chắn bảo hộ tỏa ra ánh sáng thần thánh, ngăn cản Quyền Kính lại, nhưng hòn đá ở phía dưới Thạch Mãnh lại nổ tung.
Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:
- Đừng phí công vô ích nữa, đây là chí bảo Phong Linh Ngọc, có thể ngăn cản được một kích toàn lực của Nguyên Anh hậu kỳ, không phải là thứ mà ngươi có thể phá hỏng.
Lý Nhiên nở một nụ cười lãnh khốc.
- Ồn ào.
Tiếp đó lại một quyền nữa đánh tới.
Rầm rầm rầm rầm!
Lý Nhiên cả người huyết khí tràn ngập, giống như một mãnh thú hình người không biết mệt mỏi.
Hai nắm đấm của hắn đấm xuống như mưa rơi, một quyền so với một quyền lại nhanh và mạnh mẽ hơn!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, như thể có một đàn voi đang đi ngang qua khiến toàn bộ khu phế tích đều rung chuyển.
Ánh sáng trên vòng bảo vệ đã tắt.
Lúc đầu nó còn có thể ngăn cản được lực lượng đánh xuống nhưng Lý nhiên công kích như mưa, dần dần nó đã có hơi di chuyển.
Miệng nhỏ của Lâm Lang Nguyệt khẽ nhếch, ánh mắt của nàng ta cuối cùng cũng trở nên sợ hãi.
Đây chính là Phong Linh Ngọc a, vậy mà lại bị một cái Kim Đan chỉ dùng thân thể là có thể đánh vỡ sao?
Cho dù lực phản chấn của nó có thể đánh chết hắn a!
- Răng rắc.
Một âm thanh giòn giã dường như vang lên trong trái tim Lâm Lang Nguyệt.
Lâm Lang Nguyệt sắc mặt tái nhợt, cảm giác sợ hãi mà trước đó chưa từng có đang bủa vây lấy nàng ta, làm cho nàng ta hít thở cũng trở nên khó khăn.
Xuyên qua thần quang hộ thể, Lâm Lang Nguyệt nhìn thấy con ngươi hung ác trong đôi mắt lãnh khốc kia, trái tim nàng ta dường như thắt lại.
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lâm Lang Nguyệt:
- Thì ra ta cũng sẽ sợ chết.
Nhìn nam nhân kia từng quyền từng quyền đánh tới, vòng ánh sáng càng ngày càng run chuyển, điều này cũng làm cho lòng của nàng ta càng lo lắng.
Lâm Lang Nguyệt không phải là chưa từng giết người.
Nhưng đều là triệt đầu triệt đuôi đuổi giết, ở khoảng cách thật xa nàng ta dùng pháp thuật để kết liễu người đó. Chưa từng trải qua loại cảm giác như dã thú liều mạng tranh đấu này.
- Đạo pháp thông thần, thân thể mạnh mẽ, sẽ có loại quái vật như thế này sao? Ta … Căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Vào lúc này, Lâm Lang Nguyệt đạo tâm kiên cố lại lần đầu tiên run rẩy.
Phanh!
Lý Nhiên đạp một quyền vào khe hở bên trên.
Giống như vỏ trứng bị gõ vỡ, quang tráo bị bao phủ bởi vô số vết nứt.
Sau đó,
Cát
Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, vòng bảo vệ biến thành một đốm sáng rồi tan biến.
Phong Linh Ngọc vốn có thể ngăn cản một kích của tu vi Nguyên Anh, bây giờ lại bị Lý Nhiên phá hủy.
Lâm Lang Nguyệt hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Nàng ta sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, nằm trên mặt đất giống như bông hoa bách hợp mảnh mai.
Lý Nhiên nở một nụ cười dữ tợn.
- Thiên thượng Minh Nguyệt phải không? Hãy xem ta như thế nào bắt ngươi ra ngoài này, vò nát!
Lý Nhiên không có chút do dự nào, hai quyền hung hãn đấm xuống.
Các đệ tử chính đạo ở một bên nhìn thấy màn này thì da đầu tê dại từng đợt.
Đây chính là Lâm Lang Nguyệt a.
Tiên Thiên Đạo Thể, đệ tử trưởng của Thiên Xu viện, là niềm tự hào số một của chính đạo a!
Vậy mà cư nhiên lại bị Lý Nhiên đẩy xuống đất sao?
Qua hôm nay, tin tức này ắt sẽ lan truyền khắp mọi nơi, uy danh của ma tử Lý Nhiên sẽ trở thành cơn ác mộng của tất cả mọi người!
- Loại Ma Đầu này, người nào con mẹ nó có thể diệt trừ hắn chứ?
Trong lòng mọi người tràn ngập cảm giác bất lực.
La Dũng hai chân run rẩy, quần cũng đều ướt.
Người mới vừa rồi cùng hắn ta xưng huynh gọi đệ, Bang Bang huynh, lại chính là U La điện Thánh Tử!
- Ngạch Bang Bang ? May mắn Lão Tử chưa nói lời gì quá đáng, nếu không ... cái thi thể này chắc đã cứng rồi!
Bên ngoài khu Phế tích.
Phó Thành Chủ chân đều mềm nhũn, giọng nói run run:
- Thành chủ, còn không xuất thủ sao? Một hồi nữa e là người sẽ bị giết!
Hạng Trạch nuốt một ngụm nước bọt.
- Nói dễ hiểu hơn thì ta sợ bị hắn đánh chết a!
Phó Thành Chủ:
- …
Tuy là nói như vậy nhưng Hạng Trạch cũng không thể ngồi yên không đến.
Một phần là vì nếu Lâm Lang Nguyệt chết tại đây thì Thanh Châu thành sẽ phải chịu đựng lửa giận của Thiên Xu viện.
Điều đó đúng là tai họa ngập đầu.
Hạng Trạch hít một hơi thật sâu, kiến trì tiến vào, hô lớn:
- Thánh Tử, xin thủ hạ lưu tình!
- Cút!
Lời nói còn chưa dứt đã bị một cước đạp ra.
Hạng Trạch giùng giằng đứng lên, thở dài.
- Thực sự là đạp mã làm bậy a!
Hắn ta bay lên không trung, quần áo bay lượn, một ấn ký màu lam sáng lên ở giữa mi tâm .
Một ngọn gió vô hình ngưng tụ trong tay hắn ta, cuối cùng hình thành một cơn bão lớn giống như bàn tay to.
Mặt trên khí lưu cuồn cuộn xoay tròn, trên không trung phát ra tiếng rít kinh khủng.
- Dừng tay lại cho ta!
Hạng Trạch gầm lên một tiếng, bão táp hình dáng bàn tay to hung hãn chụp xuống!
Mặt đất rung chuyển.
Phanh!
Một thân hình đụng Phá Phong kích, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, con ngươi đỏ sậm hờ hững nhìn Hạng Trạch.
Hắn phảng phất như một con thú đến từ vùng hoang cổ, ánh mắt không mang theo một tia tình cảm loài người nào.
Hạng Trạch cây hoa cúc căng thẳng, chê cười nói:
- Thánh Tử đại nhân bớt giận, ngài trước bình tĩnh một chút.
Nhìn thấy tròng trắng mắt mình sắp bị nhiễm đỏ hoàn toàn, Lý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cả người trần đầy khí huyết trở lại.
Con ngươi cũng hoàn toàn khôi phục lại sự trong sáng.
- Ngươi là ai vậy?
Lý Nhiên cau mày nói.
Hạng Trạch cúi đầu khom lưng.
- Ta tiểu Hạng, Thanh Châu thành Tiểu Thành Chủ, gặp qua Thánh Tử đại nhân.
- Vừa rồi chính là ngươi tát ta sao?
- Cái kia sao có thể a! Đó là ta thấy ngài đánh quá nóng, cho nên muốn quạt gió cho ngài!
- Đúng rồi, Lâm Lang Nguyệt đâu?
Khi Lý Nhiên nhìn lại, đối phương đã không thấy tăm hơi.
Lúc này, trong không khí truyền đến âm thanh mờ mịt của nàng ta:
- Lý Nhiên, mối nhục ngày hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ngày khác sẽ trả lại ngươi gấp mười lần!
- Nương nương, ngươi còn dám đe dọa ta sao? Xem ra lão tử chưa có đánh đau ngươi a!
Lý Nhiên lông mi dựng thẳng, vén tay áo lên liền muốn đuổi theo Lâm Lang Nguyệt.
- Ai ai ai, Thánh Tử dừng chân!
Hạng Trạch vội vàng ngăn hắn lại, khuyên bảo nói:
- Ngài đã thắng, chuyện này ai cũng rõ ràng rồi, hà tất phải cùng nàng ta tính toán? Hơn nữa, Lâm Lang Nguyệt dù sao cũng là một nữ tử, việc này nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe a!
Lý Nhiên liếc mắt nhìn hắn, dựng thẳng nắm đấm lên nói:
- Ngươi thì biết cái gì, nữ nhân chính là để thương!
Hạng Trạch:
- …