Trong tửu lâu lặng ngắt như tờ
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lý Nhiên, giống như đang nhìn một tên ngốc.
Đối phó Sát Sinh Ngục ?
Có lầm hay không!
Sát Sinh Ngục là sát phạt tàn sát chi đạo, giết càng nhiều người, đạo tâm lại càng vững chắc.
Trong môn phái mười người thì chín người là Sát Nhân Cuồng, một người còn lại là biến thái Sát Nhân Cuồng!
Cộng với những người bị Ma Môn giết, sợ rằng không bằng số người bọn họ giết!
Huống chi đó còn là đỉnh cấp tông môn có có đế cấp trấn giữ, bọn họ đi còn chưa đủ để người ta nhét kẽ răng nữa!
Lý Nhiên kích động nói.
- Mấy câu Trần sư huynh vừa nói, đánh thức tinh thần trọng nghĩa ẩn sâu trong lòng ta!
- Sát Sinh Ngục ngông cuồng như thế, tàn sát cả một tòa thành trì, thực sự vì thiên lý bất dung, chúng ta phải đi liều mạng với bọn hắn!
- …
Trong lòng Trần Trục Thiên gào thét.
- Ta con mẹ nó muốn liều mạng với ngươi. . .
Hắn ta lắc đầu, lời nói thấm thía nói.
- Ta có thể hiểu được tâm tình của Cơ huynh, thế nhưng cũng phải nhìn rõ thực lực bản thân, với năng lực của chúng ta, vẫn chưa đủ để chống lại đỉnh cấp Ma Môn.
- Đúng vậy.
- Trần sư huynh nói không sai.
- Không thể tặng không mạng cho người ta được.
Đám thủ hạ ào ào phụ họa.
Lý Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói.
- Đánh không lại chưởng môn, chúng ta có thể vây công trưởng lão, giết không được trưởng lão, còn có thể giết chết đám đệ tử của bọn hắn. . . Nói chung, vì bách tính chết oan, nhất định phải cho bọn hắn một bài học!
Trần Trục Thiên trong lòng đau khổ.
Vị huynh đài này hình như là đùa thật rồi…
Lý Nhiên đi lên đài, vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, an ủi.
- Đừng lo lắng, lần chúng ta có đại tỷ Lang Nha Bổng đứng đầu bảng xếp hạng thiên kiêu mà, thực lực lớn mạnh hơn không ít, đương nhiên sẽ cho Ma Môn một trận thống kích!
La Dũng che khuôn mặt.
- Người ta là Lâm Lang Nguyệt. . .
. . .
Lúc Trần Trục Thiên đang ở thế khó xử, Lâm Lang Nguyệt lên tiếng.
- Vị này …
- Cơ Nhĩ Bang Ứng.
Lý Nhiên nhắc nhở.
- Ngươi cũng có thể gọi nhũ danh của ta, Cát Cách là được rồi.
- Ta gọi ngươi là Cơ huynh vậy.
Lâm Lang Nguyệt nói.
- Có lòng nhiệt huyết là chuyện tốt, phương án ngươi nói cũng không phải không được, nhưng sợ rằng lòng tốt sẽ làm hỏng việc.
- Tại sao lại nói như vậy?
Lý Nhiên hỏi.
Lâm Lang Nguyệt thản nhiên nói.
- Đối với Ma Môn Sát Sinh Ngục này, nếu như không thể một gậy đập chết, sẽ nghênh đón đòn phản kích kịch liệt, đến lúc đó gặp họa vẫn là dân chúng vô tội.
Lời nói này có lý có chứng cớ, khiến cho không người ta không thể nào phản bác được.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
- Có đạo lý, mặc dù gậy của ta rất lợi hại, nhưng muốn một gậy đập chết, xác thực không thực tế lắm.
Trần Trục Thiên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
- Vẫn là Lâm Tiên Tử nhìn xa trông rộng, cân nhắc chu toàn, nếu như vậy. Chúng ta đây….
- Phải đi đối phó Hợp Hoan Tông !
Lý Nhiên nói tiếp.
- À ?
- Hút khô thiếu nữ, các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy tức giận sao?
- …
Trần Trục Thiên lúng túng nói.
- Hợp Hoan Tông cũng giống như Sát Sinh Ngục, đều sẽ phải nghên đón đòn phản ngược kịch liệt đấy.
Lý Nhiên nghiêng đầu nói.
- Vậy m Thi Đạo thì sao?
- Cũng giống như hai Ma Môn trên…
Lý Nhiên nhịn không được bật cười một tiếng.
- Cho nên ngươi hùng hồn kể lể nửa ngày, lại không dám đối phó với ai cả. Chỉ dám dùng đám cường đạo để cọ xát ra cảm giác tồn tại sao? Điều này cũng xứng gọi Trừ Ma Đại Hội sao? Rõ ràng chỉ là một đám ô hợp mà.
- Ngươi nói cái gì ?
- Thật to gan!
- Ngươi là người của bang phái nào?
- Ngạnh Bang bang ? Vừa nghe đã biết là một bang phái bất nhập lưu rồi!
- Không dám dùng chân diện mục gặp người, xem ra cũng không phải là người tốt đẹp gì!
. . .
Đám người bị đâm chọt chỗ đau, ào ào giậm chân mắng to lên.
Sắc mặt Trần Trục Thiên cũng lạnh xuống.
- Các hạ tới để phá đám sao?
Lý Nhiên buông lỏng nói.
- Các ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn vì chính đạo mà xuất ra một phần lực thôi mà.
Trần Trục Thiên hừ một tiếng.
- Vậy ngươi cũng đừng nhắc tới những kiến nghị không đáng tin đó nữa!
Lý Nhiên gõ gõ trên đầu heo.
- Nếu đã như vậy, ta đây đưa ra một chủ ý đáng tin nhé.
Trần Trục Thiên cố nén không mất kiên nhẫn.
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không thể thông qua được vậy thì cứ dựa theo nguyên kế hoạch mà chấp hành thôi!
- Ngươi yên tâm, lần này tuyệt đối có thể.
Lý Nhiên nghiêm túc nói ra.
- Chúng ta đi làm thịt Lý Nhiên đi !
- ? ? ?
Nhìn đám người gương mặt đầy dấu chấm hỏi, hắn đứng lên nghiêm trang phân tích.
- Trước hết, Lý Nhiên là một thiên tài siêu cấp, nếu để cho trưởng thành hơn, nhất định sẽ trở thành đại họa tâm phúc của chính đạo.
- Tiếp đến, U La Điện không phải là một tông môn thích chém giết, cho dù giết chết Thánh Tử của bọn họ, cũng không cần lo lắng bách tính sẽ gặp nạn.
- Cuối cùng, tên kia dáng dấp thực sự quá soái rồi, nữ tu nhóm liếc mắt nhìn sẽ đạo tâm bất ổn, là một nhân vật hết sức nguy hiểm, phải diệt trừ
Lý Nhiên nhìn khắp bốn phía.
- Các vị cảm thấy đề nghị này của ta như thế nào?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cổ họng có chút khô khốc.
Giết chết Lý Nhiên ?
Đó chính là ma đạo Thánh Tử, há dễ đối phó như vậy ?
Hơn nữa Lãnh Vô Yên cực kỳ bao che khuyết điểm, lỡ nhi Lý Nhiên xảy ra chuyện, bọn họ không một người nào có thể chạy thoát được!
Nhưng này lời đề nghị của thiếu niên mang mặt nạ đầu heo này, dường như cũng tìm không được lý do cự tuyệt. . .
Lý Nhiên nhìn về phía Lâm Lang Nguyệt.
- Lâm Tiên Tử cảm thấy thế nào ?
Lâm Lang Nguyệt vậy mà lại không từ chối, gật đầu nói.
- Nếu quả thật như lời ngươi nói vậy thì có thể.
Dưới mặt nạ đầu heo, Lý Nhiên nở nụ cười dữ tợn.
- Tốt, vậy xem như đề nghị của ta được thông qua ?
- Nhưng mà
Trần Trục Thiên chần chờ nói.
- Lý Nhiên này rất ít khi lộ diện, khó nắm được hành tung, chúng ta phải đi đâu để tìm hắn chứ?
- Đúng vậy!
- Cũng không thể đánh đến U La điện được!
- Giết có thể giết, nhưng không tìm được người thì phải làm sao đây!
. . .
Đám người rốt cuộc tìm được cái cớ, lại bắt đầu thoái thác.
Lý Nhiên lắc đầu nói.
- Không phải phiền phức như vậy đâu, căn bản cũng không cần tìm. . .
- Hả ?
Đám người sửng sốt.
Hắn tháo xuống mặt nạ đầu heo xuống, cười híp mắt nói.
- Bởi vì ta đã giao hàng đến tận cửa rồi.
- …
Bên trong tửu lâu trong nháy mắt an tĩnh lại, cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Đám người ngơ ngác nhìn hắn, cằm suýt rơi xuống đất.
- Lý, Lý Lý Lý Nhiên ?
- Sao hắn lại xuất hiện ở Trừ Ma Đại Hội chứ?
La Dũng chân mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngã nhào trên mặt đất.
Đầu heo vừa rồi nói chuyện phiếm với hắn ta, là Lý Nhiên ?
. . .
Trong nháy mắt Trần Trục Thiên chảy đầy mồ hôi lạnh, nhanh như tia chớp phi thân rời khỏi đài cao.
Lý Nhiên ma danh không phải nói giỡn, đây chính là thiên tài ngự trị trên tất cả thiên kiêu đấy.
Tên gia hỏa này đang giăng bẫy (*)!
(*) Nguyên văn là ‘Điếu ngư chấp pháp’ – 钓鱼执法: đây vốn là một thành ngữ để chỉ một vấn nạn quan liêu Trung Quốc khi người chấp pháp liên kết với những tay cò mồi để dụ dỗ, lừa gạt người vô tội phạm tội hoặc nhận tội, sau đó lại ra mặt thực thi hành vi trừng trị đúng theo luật pháp nhằm trục lợi về tài chính hoặc công trạng. Còn trong truyện là nam chính cố ý dụ mọi người vào bẫy để trừng phạt.
Mọi người nhất thời như lâm đại địch, thậm chí đã có người đi về phía cửa lớn, chuẩn bị chạy trốn rồi.
Lý Nhiên giang hai cánh tay, U Ảnh trong nháy mắt từ phía sau lan tràn ra, ôm trọn tửu lâu ở trong đó.
U Quang mờ ảo lơ lửng trong không khí.
- U Ảnh Ngục!
Dưới chân mọi người nhất thời trầm xuống, thổ địa vốn dĩ cứng rắn lại giống như biến thành ao đầm!
Lực hút cực đại truyền đến, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan!
Giọng nói của Lý Nhiên quanh quẩn ở trong không khí.
- Không được động đậy, các ngươi đã bị bao vây.