Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 85: Giao hữu đại hội chính đạo!

Chương Trước Chương Tiếp

Diện tích lãnh thổ hạo thổ bao la bát ngát, vô biên vô hạn.

Dựa theo vị trí địa lý tổng cộng chia làm năm khu vực, chia ra làm Bắc Địa, Nam Cương, Tây Vực, Đông Hải, cùng với Trung Thổ.

Trung Thổ chủ yếu là nơi tụ tập của Phàm Tục Giới, cũng là phạm vi thống trị của triều đình Thịnh Tộc.

Vô Ương Đế Đô, ở vị trí trung tâm của Trung Thổ.

Mà những khu vực khác hoàn cảnh tương đối ác liệt, ví dụ như Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương, cùng với Vĩnh Hằng Thâm Hải ở Cực Đông. . . Phàm nhân rất khó tồn tại ở những nơi như này.

Nhưng càng là nơi hiếm dấu vết con đường, linh khí ngược lại càng nồng nặc dồi dào, cũng đã trở thành chỗ ở Sơn Môn của các tông môn.

Huyền Linh sơn là chỗ ở của U La Điện, ở phía bắc của hạo thổ, khí hậu lạnh giá, quanh năm bị tuyết đọng bao phủ.

Từ khi Lý Nhiên rời khỏi Vô Ương Thành, một đường ngự không phi hành.

Mặc dù không ngừng vận chuyển Đoạt Thiên Công, không ngừng bổ sung năng lực, nhưng bay lâu cũng khó tránh khỏi có chút mệt nhọc uể oải.

Đúng lúc bên dưới có một thành trì nhỏ.

Lý Nhiên đáp xuống, chuẩn bị đi qua ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen.

. . .

Thanh Châu thành.

Không giống Đế Đô phồn hoa nguy nga, tòa thành nhỏ này diện tích không lớn, gạch xanh loang lổ lịch sử lâu đời.

Lúc này cửa thành mở rộng ra, dòng người lui tới như thoi đưa, thậm chí ngay cả quan binh kiểm tra cũng không có.

- Được đấy, xem bộ dạng này thì chỗ này không có ai quản lý rồi.

Lý Nhiên chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào trong thành trì.

Đi qua con đường lát đầy gạch xem với những khẽ rãnh ngang dọc, bốn phía là chằng chịt phòng ốc tường trắng ngói đen.

Người đi đường nhộn nhịp, có người mang trường kiếm đại đao, có người mặc Tăng Y đạo bào, thỉnh thoảng còn bóng đen đạp qua nóc nhà xẹt qua.

Một tráng hán đầu đội nón, lưng mang đại đao Hổ Đầu, đang trả giá với tiểu thương bán điểm tâm bên đường, hứng thú dạt dào, nước bọt phun tung tóe.

Khung cảnh giang hồ đập vào mặt.

- Trong thành trì bé nhỏ này, vậy mà lại có nhiều Tu Hành Giả như vậy?

Ánh mắt Lý Nhiên vô cùng kinh ngạc.

Cứ như vậy một lúc, hắn thấy không dưới năm Tu Hành Giả Trúc Cơ cảnh.

Luyện Khí Kỳ lại càng nhiều hơn.

- Chẳng lẽ lại có chí bảo xuất thế ? Hay là có bí cảnh mở ra ?

Lý Nhiên có chút ngạc nhiên.

Lúc này, một nam tử đạp không mà đến, bay ở tầm thấp gần như sát da đầu người đi đường, tiếng gió rít gào mang theo mảng cát bụi lớn.

Điểm tâm tráng hán mới mua, trong nháy mắt bị phủ đầy bụi.

- Cam lâm nương (*)!

(*) Nguyên bản là 甘霖娘=干你娘: Có nghĩa là Đmm, chửi bậy.

Hắn ta tức giận chỉ nam tử kia chửi ầm lên.

Nam tử kia quay đầu cười khẩy, khinh thường nói.

- Cái đồ không có đầu óc …

Lời nói còn chưa dứt, trên không trung đột nhiên xuất hiện một bàn tay cực lớn, "ầm" một tiếng đánh trúng nam tử kia, tùy ý giống như đập ruồi.

Nam tử kia máu tươi phun trào, đứt gân gãy xương, cả người khảm ở bên trong gạch xanh.

- Đã nói ở trong thành không được phép phi hành, ngươi coi như lão tử đang đánh rắm sao ?

Trong hư không truyền tới một giọng nói tức giận.

- Ta thực sự không biết….

Nam tử vẻ mặt sợ hãi, lạnh run.

Tráng hán cười gằn đi tới, kéo hắn ta từ trong gạch xanh đi ra ra, lôi chân hắn ta chạy ra bên ngoài thành.

Vết máu kéo dài trên mặt đất.

Người xung quanh sắc mặt hờ hững, dường như đã thấy nhiều thành quen rồi.

Lý Nhiên.

- ….

- Chẳng trách trước cửa không có ai kiểm tra, thì ra là có cao thủ tọa trấn!

Sức mạnh chính là trật tự.

Đối với Tu Hành Giả mà nói, nhiều quan binh hơn nữa cũng không có sức uy hiếp, vĩnh viễn không bằng một cao thủ.

Lúc này, hắn nghe thấy người bên cạnh xì xào bàn tán.

- Hạng Trạch xuất thủ thực sự đủ tàn nhẫn!

- Không tàn nhẫn một chút, sao có thể trấn áp những tông môn đệ tử này chứ ?

- Hạng thành chủ tu luyện Tung Hoành Đạo, đương nhiên có loại khí thế này rồi!

- Đáng tiếc lập trường hắn trung lập, lần này không tham gia Trừ Ma Đại Hội, nếu không... Chúng ta chính đạo lại có thêm một cánh tay tương trợ.

- Đáng tiếc, thật đáng tiếc!

. . .

- Trừ Ma Đại Hội ?

Lý Nhiên nhíu nhíu mày, trong lòng sáng tỏ.

Chẳng trách những Tu Hành Giả này lại tụ tập ở này, thì ra là đến đây tụ họp!

- Thú vị đấy, ngược lại ta muốn xem xem, đám người kia muốn trừ khử Ma nào?

Hắn mỉm cười.

Lý Nhiên ghé quán nhỏ ở ven đường tùy tiện mua một cái mặt nạ, sau đó đi sau mấy Tu Hành Giả kia.

. . .

Thính Nguyệt Hiên, tửu lâu lớn nhất Thanh Châu Thành.

Lúc này trước cửa người người nhốn nháo.

Mỗi người tới đây y phục đẹp đẽ quý giá, giơ đao mang kiếm, toàn bộ đều là Tu Hành Giả.

Trước cửa có Môn Đồng chuyên tiếp đãi, mỗi vị khách đến đều sẽ cao giọng đọc danh tự.

- Vân Lam Tông Lâm Thiến Di, Lâm Tiên Tử đến!

Lâm Tiên Tử bạch y tung bay đi vào tửu lâu, trên mặt nở nụ cười đúng mực.

Các đạo hữu quen biết nàng ta dồn dập qua đây chào hỏi, những người không thân quen lắm cũng đều gật đầu thăm hỏi.

- Thiếu trang chủ của Kỳ Lân Sơn Trang, La Dũng La thiếu hiệp đến!

- Đệ tử đích truyền của Hạo Thiên Tông. . .

Tất cả mọi người vào cửa đều nở nụ cười đúng chuẩn, chắp tay chào hỏi.

Rõ ràng chính là một giao hữu thịnh hội mở rộng mối quan hệ với nhau.

- Vạn Kiếm Các, nội môn đại sư huynh, Trần Trục Thiên đến!

Bên trong tửu lâu đột nhiên yên tĩnh trở lại, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía trước cửa. . . . ,

Đỉnh cấp tông môn, Vạn Kiếm Các!

- Xin lỗi chư vị, tại hạ đến chậm.

Trần Trục Thiên tay cầm trường kiếm, mày kiếm mắt sáng, bước nhanh đi vào cửa tới.

- Trần sư huynh!

- Trần sư huynh tới!

Đám người dồn dập xông tới, vô cùng nhiệt tình mà hàn huyên với nhau.

Trần Trục Thiên mỉm cười đáp lại, cử chỉ khéo léo, không hề lạnh nhạt với bầy kỳ người nào, có thể nói xã giao danh viện.

- Trần sư huynh, xin mời ngồi.

Đám người mời hắn ta đến ngồi ở vị trí trung tâm.

. . .

Môn Đồng nhìn nam nhân đeo mặt nạ đầu heo ngay trước mắt mình, không khỏi có chút sững sờ.

Tạo hình này. . . Không giống người đứng đắn lắm nhỉ!

- Xin hỏi các hạ đến từ môn phái nào, nên thông báo tính danh như thế nào?

Lý Nhiên suy nghĩ một chút, ghé sát bên tại hắn ta nói nhỏ một câu.

Môn Đồng nghe xong vò đầu.

- Chính đạo còn có môn phái này sao? Tại sao tiểu nhân chưa từng nghe qua nhỉ ? Còn có tên của ngài. . .

Giọng nói của Lý Nhiên không vui.

- Thứ ngươi chưa từng nghe thấy còn nhiều lắm ! Sao thế, ngươi dám coi thường môn phái của ta sao?

- Không dám không dám, tiểu nhân không có ý đó.

Môn Đồng vội vã xua tay.

Hắn ta chỉ là một phàm nhân, bất kể là môn phái nào, hắn cũng không thể chọc nổi.

Hơn nữa người này tuy là mang mặt nạ đầu heo, nhưng dáng người cao ngất khí vũ bất phàm, thoạt nhìn quả thật có chút địa vị.

Lý Nhiên hừ một tiếng.

- Vậy còn không mau để cho ta đi vào ?

- Được rồi.

Môn Đồng chuẩn bị một chút, cao giọng la lên.

- Thủ tịch đại đệ tử Ngạnh Bang Bang, Như Nhĩ Bang Ứng, đến!

- …

Bên trong tửu lâu yên tĩnh trở lại.

Đám người tò mò nhìn ra cửa, kỳ lạ tông môn và danh tự như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

Lý Nhiên chỉ vào mặt nạ đầu heo, dửng dưng đi đến, chắp tay nói.

- Ăn ngon uống ngon nhé các vị.

- …

Hóa trang thật quỷ dị!

Nhưng mà bọn họ cũng không để trong lòng.

Tu Hành Giả tự đi con đường của mình, người ăn mặc quỷ dị cũng rất nhiều, đeo mặt nạ cũng rất bình thường.

Không chừng trên mặt có vết sẹo cũng nên ?

Trần Trục Thiên tò mò nói.

- Ngạnh Bang Bang này, lần đầu tiên ta nghe thấy đấy, không biết là môn phái nào ?

- Còn có danh tự của vị nhân huynh này, luôn cảm thấy lộ ra một luồng khí tức thô bỉ. . .

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)