Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 84: Phí tổn thất tinh thần của lý nhiên

Chương Trước Chương Tiếp

Nhạc Kiếm Ly đứng ở đầu đường rồi nhìn chăm chú vào đại môn của Lý phủ.

Trong mắt nàng ta không hề có sự sa sút tinh thần và mất mát mà ngược lại còn tràn đầy ánh sáng hoạt bát.

Cuối cùng nàng ta cũng nhìn thẳng vào nội tâm của mình.

- Có hôn ước thì sao chứ? Chỉ cần Lý Nhiên vẫn là đệ tử của U La Điện thì sẽ không thể thành hôn với Tiêu Thanh Ca!

- Ta vẫn còn rất nhiều thời gian!

- Mà nếu như ta muốn phá hoại quy củ này thì chỉ cần trở nên mạnh hơn Lãnh Vô Yên là được!

Khóe miệng Nhạc Kiếm Ly nhếch lên.

- Vừa đúng lúc thứ mà ta am hiểu nhất chính là sự mạnh mẽ!

Nàng ta xoay người rời đi.

Thanh sam bay lượn, tùy ý phóng khoáng.

Nhưng Nhạc Kiếm Ly lại không biết rằng quy củ này đã sớm bị Lãnh Vô Yên cầm đầu phá vỡ...

...

Bùm!

Đại môn của bí địa bị một cước đá văng, cả người Lý Nhiên dày đặc huyết quang. Hắn bước đến trước mặt Lý Vô Thường.

- Sáng sớm mà đã tức giận như vậy rồi sao?

Lý Vô Thường không có chút kinh động nào mà vẫn tiếp tục uống trà.

Ầm!

Lý Nhiên ném Khổn Tiên Thằng lên bàn.

- Trả lại đồ!

Lý Vô Thường vui vẻ.

- Hôm qua ngươi đã sử dụng sợi dây này sao?

- Nói nhảm!

Vẻ mặt Lý Nhiên đầy khó chịu.

- Không ngờ rằng người đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn ưa thích việc trói người khác lại, còn dám lừa dối ta rằng đây chính Khổn Tiên Thằng. Thật sự quá xấu hổ!

- Ai dám lừa dối ngươi chứ?

Lý Vô Thường nói như thể đây là chuyện hiển nhiên:

- Tốc độ của nó thật sự rất nhanh đúng không? Có thể trói được người khác đúng không? Lão phu có nói câu nào sai sao?

- ...

Lý Nhiên chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy.

Lý Vô Thường hướng dẫn từng bước một, nói:

- Hơn nữa thứ này quả thật là một bảo bối. Mặc dù trông nó vô cùng hạ lưu nhưng lại thật sự rất tiện dụng. Nhất là đối với các nữ Tu Hành Giả, không quan tâm tu vi của ngươi cao bao nhiêu mà ngươi chỉ cần trói chuẩn một lần, lại còn kèm theo hương khí mê hồn...

- Dừng lại.

Lý Nhiên khinh thường nói:

- Ngươi xuất thân từ Hợp Hoan Tông đúng không? Thật sự là vô sỉ quá mức.

- Cho dù ngươi không muốn thì...

Lý Vô Thường còn chưa nói hết thì Lý Nhiên đã thu Khổn Tiên Thằng lại.

Hắn hiên ngang lẫm liệt nói:

- Để ngươi giữ thứ bỉ ổi như này sẽ khiến ta vô cùng lo lắng nên vẫn là để ta tự mình bảo quản thì hơn!

Lý Vô Thường gật đầu.

- Tôn tử, ngươi còn vô sỉ hơn cả ta đấy.

- Đúng vậy.

Lý Nhiên hắng giọng một cái rồi nói:

- Bất luận như thế nào thì tinh thần của ta cũng đã bị hủy hoại nên người phải bồi thường cho ta.

Khóe miệng Lý Vô Thường khẽ giật một cái.

- Ngươi có còn biết xấu hổ hay không?

- Ta đây sẽ không tu luyện nên vĩnh viễn không phải độ kiếp. Ngươi chỉ cần ở nơi này thành thật chờ đợi mà thôi!

- ... Thâm độc! Ngươi muốn bồi thường gì đây? Ta nói trước là không có pháp bảo đâu.

Lý Nhiên lắc đầu nói:

- Ta không cần pháp bảo, ta chỉ cần ngươi giúp ta bảo vệ một người thôi.

Lý Vô Thường sửng sốt.

- Ai vậy?

- Tiêu Thanh Ca.

Lý Nhiên đã suy nghĩ chắc chắn về chuyện này.

Về cơ bản thì vấn đề của Vô Ương Thành đã được giải quyết nên hắn lập tức phải trở về tông môn, mà hắn cũng không quan tâm đến việc Lý gia có Tộc Đế tọa trấn.

Nhưng Tiêu Thanh Ca thì khác.

Cái chết của lão tổ tiên Tiêu gia tương đương với việc bọn họ đã mất đi sức chiến đấu cao nhất nên nàng cũng không có tông môn phù hộ.

Mặc dù Vô Ương Thành đã được thái bình nhưng tất cả mọi thứ không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (*).

Nếu như nàng có sự che chở của cao thủ Đế cấp Lý Vô Thường này thì trong lòng hắn cũng có thể cảm thấy yên tâm hơn.

- Đó chính là vị tiểu hôn thê của ngươi đúng không? Tiểu tử ngươi thật đúng là một kẻ đa tình.

Lý Vô Thường vuốt râu mép.

- Ngược lại việc bảo vệ nàng ta cũng không phải không được nhưng ngươi phải đáp ứng hai điều kiện của ta.

- Điều kiện gì?

Lý Nhiên hỏi.

Lý Vô Thường nói:

- Thứ nhất, lão phu chỉ bảo vệ nàng ta trong mười năm và trong vòng mười năm ngươi phải tu luyện tới Độ Kiếp Kỳ.

- Không thành vấn đề.

Lý Nhiên không chút do dự nói.

Độ khó của yêu cầu này rất cao.

Toàn bộ Hạo Thổ chưa bao giờ có cao thủ Độ Kiếp ba mươi tuổi trở xuống xuất hiện.

Nhưng cho dù có thể thành hay không, ngược lại cũng có thể tranh thủ thời gian mười năm để ổn định, cũng không thiệt hại gì.

- Thứ hai, nếu như có cơ hội, khi nhìn thấy chưởng môn thân truyền của Thiên Xu Viện thì ngươi nhất định phải đánh chết nàng ta cho lão phu!

Trong mắt Lý Vô Thường lóe lên một tia oán hận.

- Thiên Xu Viện sao?

Lý Nhiên sửng sốt.

- Người và các nàng có thù oán gì sao?

Đó là một trong những tông môn Chính Đạo đỉnh cấp và cũng là nữ tu tông môn đỉnh cấp duy nhất.

Lý Vô Thường hừ lạnh nói:

- Chưởng môn Dịch Thanh Lam của Thiên Xu Viện và ta có thù oán với nhau. Tuy nhiên chắc chắn ngươi đánh không lại nàng ta đâu, cho nên lập tức lùi lại mà cầu việc khác như đi đánh đồ đệ của nàng ta chẳng hạn!

- Được, thành giao.

Lý Nhiên gật đầu.

Yêu cầu này không có gì khó khăn cả.

Thiên Xu Viện siêu phàm thoát tục nên rất ít đệ tử môn hạ đặt chân xuống phàm trần, vì vậy tỷ lệ gặp phải chưởng môn thân truyền đã ít lại càng ít hơn.

Hơn nữa cho dù gặp phải thì có sao chứ?

Hắn đường đường là Ma Đạo Thánh Tử, đánh người còn cần lý do sao?

...

Sau khi rời khỏi bí địa, Lý Nhiên lại đi một chuyến đến Tiêu phủ... Hắn ta định giao Ngọc Nữ La Sát Công cho Tiêu Thanh Ca, đồng thời căn dặn nàng nếu như gặp phải nguy hiểm thì nhất định phải đi đến bí địa Lý gia để mời Lão Tổ.

Nhưng sau khi biết Lý Nhiên phải về tông môn thì nàng không thể nghe lọt nổi mấy thứ này.

Nàng giống như một con gấu túi ôm chặt lấy cánh tay của Lý Nhiên không chịu buông ra.

Đôi mắt trắng đen trong suốt rõ ràng với những giọt nước mắt ở khóe mắt đang chảy xuôi xuống.

- Lý lang, nhân gia không nỡ bỏ ngươi lại.

Lý Nhiên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng rồi an ủi:

- Nếu như tình cảm giữa hai người tồn tại lâu dài thì cần gì phải sớm chiều bên nhau. Hơn nữa sinh mệnh của ta và nàng lại rất dài nên cách biệt cũng chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ mà thôi.

- Nếu như tình cảm giữa hai người tồn tại lâu dài thì cần gì phải sớm chiều bên nhau...

Tiêu Thanh Ca nhai nuốt những lời này, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.

- Lão công, ngươi thật đúng là có văn hóa!

- Giống nhau giống nhau, hạo thập đệ tam.

Lý Nhiên nói khoác mà không biết ngượng.

Tiêu Thanh Ca nhìn Ngọc Nữ La Sát Công trong tay rồi đột nhiên nói:

- Lý lang, ta đã nghĩ ra một biện pháp tốt để có thể thành hôn rồi!

- Biện pháp gì vậy?

Lý Nhiên tò mò nói.

Tiêu Thanh Ca chống nạnh nói:

- Chỉ cần ta nỗ lực tu hành rồi trở nên lợi hại hơn sư tôn của ngươi thì ta đây có thể buộc nàng ta phải sửa môn quy, như vậy chúng ta có thể thành hôn rồi!

- ...

Lý Nhiên giơ ngón tay cái lên.

- Tốt, lý tưởng vĩ đại đấy.

Vượt qua Lãnh Vô Yên sao?

Hắn biết sư tôn của mình khủng bố đến mức nào.

Ngay cả khi có thiên phú mạnh mẽ tuyệt đối như hắn thì cũng không biết khi nào mới có thể đạt đến được cảnh giới của sư phụ.

Cho dù là cấp Đế thì cũng có chênh lệch rất lớn.

Nếu không thì tại sao Lý Vô Thường vừa nghe đến tên Lãnh Vô Yên lại lập tức sợ đến mức không thể nhịn được việc đại tiểu tiện?

- Không phải là Chứng Đế sao, nếu như nàng ta có thể thì nhất định ta cũng có thể!

Tiêu Thanh Ca tràn đầy tự tin.

Trong lòng nàng, chuyện "vượt qua Lãnh Vô Yên" đã trở thành mục tiêu sống của nàng rồi...

Lý Nhiên nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy thì thật sự không đành lòng đả kích nàng...

...

Sau khi vất vả cáo biệt Tiêu Thanh Ca thích dính người kia thì Lý Nhiên quay về nhà. Hắn đơn giản chỉ muốn thu thập một chút.

Hắn nói một tiếng với Lý Đạo Duyên rồi lại nhìn tiểu nha đầu Thẩm Nịnh kia một cái.

- Đã nhớ kỹ những gì ta nói với ngươi chưa?

Lý Nhiên hỏi.

Thẩm Nịnh gật đầu.

- Ta nhớ kỹ rồi. Sang năm ta sẽ đi trắc phú, khi có thiên phú nhất định phải đi tìm ngươi.

- Được rồi, ta chờ ngươi ở Huyền Linh Sơn.

Tu tiên là một việc rất tàn khốc.

Nếu như Thẩm Nịnh có thiên phú thì Lý Nhiên sẽ nguyện ý giúp sửa vận mệnh của nàng. Nhưng nếu quả thật nàng chỉ là một phàm nhân thì nàng có thể bình an vượt qua trọn đời!

Trong lúc Lý Nhiên chuẩn bị rời đi, một bàn tay nhỏ lặng lẽ nắm lấy ngón út của hắn.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Nịnh đang rụt rè nhìn hắn.

- Thiếu, thiếu chủ, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ....

- Ngươi có thỉnh cầu gì thì cứ nói đi.

Lý Nhiên hỏi.

Thẩm Nịnh cầm lấy bàn tay của hắn rồi đặt lên trên đầu mình, sau đó híp mắt lại nhẹ nhàng vuốt phẳng.

- Chỉ cần một lúc là được rồi.

(*): 不怕一萬,就怕萬一 (không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất): Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao hoặc nhiều lần, "vạn nhất" nghĩa là "lỡ như, chẳng may...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️