- Một, hai, một, hai…
Trong bí địa của Lý gia.
Lý Nhiên đang khiêng Đãng Ma Thạch mà ngồi chồm hổm trên mặt đất… cả người hắn đều được huyết khí bao trùm, bắp thịt cuồn cuộn căng phồng lên, thân hình cao lớn hơn so trước đó một cái đầu, thậm chí còn lớn hơn nữa.
Đây chính là trạng thái sau khi đã mở ra Huyết Mạch Chi Lực.
Không cần dựa vào bất kỳ linh lực gì cả, sức mạnh của thân thể sẽ có thể có được sự tăng vọt về chất.
Lực lượng, tốc độ, năng lực khôi phục đều sẽ tăng cường mạnh mẽ, đồng thời cảm giác đau đớn cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều, sau đó hóa thân thành một hung thú hình người không biết mệt mỏi, không phải chịu sự đau đớn…
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng phụ.
Ngay thời điểm thức tỉnh huyết mạch, dường như tư duy của Lý Nhiên đã bị quấy nhiễu đến mức trở nên càng táo bạo, càng nóng nảy hơn nữa.
Thời gian mở ra càng dài thì mức độ ảnh hưởng lại càng lớn.
Nếu như tròng trắng mắt hoàn toàn bị màu đỏ u ám xâm nhiễm thì hắn sẽ hoàn toàn mất đi thần chí, trong lòng chỉ còn lại sự xúc động đầy chết chóc mà thôi.
Rầm!
Lý Nhiên ném viên đá lớn đi, khiến cho toàn bộ bí địa bị chấn động đến mức phát ra tiếng vang to lớn.
Huyết quang trên người hắn dần dần tiêu tán đi, con ngươi màu đỏ nhạt cũng khôi phục lại như bình thường.
Trong lương đình.
Lý Vô Thường bắt chéo hai chân, lão ta đặt chén trà xuống:
- Một lát nữa nhớ lắp cửa lại cho ta đó.
- Biết rồi.
Lý Nhiên đi tới rồi ngồi xuống. Hắn cầm bình trà lên rồi đổ vào trong miệng mình.
- Uống chậm một chút đi! Ngưu Tước Mẫu Đan là Tiên Trà chính tông đấy!
Lý Vô Thường đau lòng nói.
Lý Nhiên khinh bỉ lườm lão ta một cái.
- Ta nói lão tổ tông à, ngươi cũng quá keo kiệt rồi đó, uống chút trà của ngươi thôi mà cũng không nỡ nữa.
- Hừ, cho rằng lão phu không biết ngươi đang nghĩ cái gì à?
Lý Vô Thường khinh bỉ nói:
- Ngày nào ngươi cũng chạy đến chỗ ta, không phải là muốn kiếm một chút bảo bối từ chỗ ta sao?
Lý Nhiên bị nhìn thấu, hắn không khỏi xấu hổ mà vò đầu cười.
- Dù sao thì ngươi cũng không ra ngoài được mà, không bằng đưa pháp bảo cho ta mượn dùng một chút, chờ ta đến kỳ độ kiếp rồi thì sẽ trả lại cho ngươi.
- Mơ đẹp nhỉ, đến lúc đó ngươi không trả, ta tìm ai đòi?
Lý Vô Thường trợn trừng mắt một cái.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Lý Nhiên, Lý Vô Thường vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Con ngươi của lão ta chuyển động một hồi, sau đó nói:
- Thôi vậy, nể mặt ngươi kiên trì như vậy, lão phu sẽ cho ngươi mượn một bộ pháp bảo.
Đôi mắt của Lý Nhiên sáng bừng lên:
- Bảo bối gì vậy?
Lý Vô Thường lật tay lại, trong tay lão ta lập tức xuất hiện một sợi dây thừng màu đỏ.
- Đây chính là Tiên Khí Khổn Tiên Thằng, sau khi sử dụng thì sẽ có thể tự động trói chặt kẻ địch lại, tốc độ cực kỳ nhanh! Trên thì trói Tiên Thần, dưới lại buộc Yêu Ma, cho dù có ở yên trong nhà thì nó vẫn là bảo bối giết người phóng hỏa rất tốt.
Lý Nhiên nhận lấy Khổn Tiên Thằng. Chỉ thấy bên trên lóe ra thần quang nhàn nhạt, loáng thoáng còn có cỗ mùi thơm lạ lùng truyền đến nữa.
Thoạt nhìn thật sự có hơi lợi hại đó.
- Được, cảm ơn ngài.
Lý Nhiên cũng không khách khí mà cất bảo bối đi, sau đó bèn chuồn mất.
Lý Vô Thường nhìn bóng lưng của hắn mà lắc đầu cười nói:
- Tên xú tiểu tử này…
…
Thật ra thì Lý Nhiên cũng rất bội phục vị Lão Tổ này.
Lão ta thân là Đế Cấp Cường Giả nhưng lại nguyện ý vì một câu tổ huấn mà cố thủ ở bí địa của Lý gia này suốt cả trăm năm.
Hắn tự đánh giá bản thân hắn không làm được như vậy.
- Thiếu Chủ.
- Tham kiến Thiếu Chủ.
Dọc theo đường đi, các đệ tử trong tộc nhìn thấy hắn đều vội vàng dừng lại, cúi đầu ân cần thăm hỏi.
Địa vị của hắn vốn đã rất cao rồi, bây giờ lại có thêm thân phận “Thiếu Chủ này nữa, càng làm cho tất cả mọi người vừa kính trọng lại vừa sợ hãi hắn.
Vẻ mặt của Lý Nhiên rất lạnh nhạt, hắn đã tạo thành thói quen với điều này rồi.
Lúc này, một trận tiếng huyên náo truyền vào trong lỗ tai của hắn.
- Tên cẩu vật vô dụng, ngay cả một chậu nước mà cũng bưng không xong, ngươi sống còn có ý nghĩa gì nữa hả?
Chỉ thấy một tiểu cô nương tầm sáu bảy tuổi ngã lăn trên đất, trên người ướt nhẹp, mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước tí tách.
Một tên nam nhân hình như là quản gia đang chỉ tay về phía nàng mà chửi ầm lên.
- Thẩm gia đúng là một gia tộc ti tiện, từ trên xuống dưới đều là phế vật cả, chẳng trách đến gia tộc của mình mà cũng không bảo vệ được!
Vẻ mặt của tiểu cô nương rất hờ hững, nàng đứng dậy nhặt chậu nước lên, lẳng lặng nghe đối phương nhục mạ.
Hiển nhiên là đã cảm thấy chết lặng với chuyện này rồi.
Từ khi gia tộc bị chiếm đoạt thì loại nhục mạ và trách phạt như thế này đã trở thành chuyện hằng ngày rồi, thậm chí nàng còn cảm thấy cuộc sống của mình chính là như vậy.
Quản gia thấy nàng không nói lời nào, ngược lại càng tức giận hơn nữa.
- Ngươi câm rồi đúng không!
Nói xong, hắn ta còn giơ tay lên muốn đánh!
Soạt!
Tiểu cô nương nhắm mắt lại, nhưng lại không hề cảm nhận được sự đau đớn quen thuộc kia.
Lúc nàng mở mắt ra một lần nữa thì cả người đều ngẩn hết cả ra.
Chỉ thấy một bóng người cao to đang đứng ở trước mặt nàng, một tay cũng giữ chặt tay của tên quản gia kia.
- Ai vậy?
Quản gia cau mày quay đầu lại, kết quả vừa nhìn thấy người tới thì mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.
- Thiếu, Thiếu Chủ?
Lý Nhiên hỏi.
- Ngươi đang làm cái gì đây?
Quản gia cười nịnh nọt:
- Tiện nhân kia không nghe lời, tiểu nhân đang quản giáo nàng thôi.
- À.
Lý Nhiên nhíu mày nói:
- Nàng là tiện nhân, vậy ngươi thì là quý nhân rồi à?
- Hả?
Quản gia sửng sốt một chút, cứ cảm thấy như có gì đó không đúng lắm.
- Thiếu Chủ, nàng là tỳ nữ của Thẩm gia, quả thật thân phận rất thấp kém…
Răng rắc!
Còn chưa nói dứt lời thì cánh tay của hắn ta đã bị vặn thành hình bánh quai chèo, xương cốt gảy lìa đâm rách da thịt, nguyên cả một cánh tay cũng máu me đầm đìa!
- A… A… A!
Quản gia quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Ánh mắt của mọi người đều cực kỳ chấn động, ngay cả tiểu cô nương kia cũng lóe ra một tia nghi hoặc và khó hiểu trong mắt.
Lý Nhiên chán ghét mà xoa xoa tay, hắn thản nhiên nói:
- Câm miệng.
- Ưm… ưm…
Quản gia gắt gao cắn chặt tay trái, không dám phát ra một tiếng động nào nữa, nước mắt và nước mũi thi nhau chảy xuống.
Có thế nào thì hắn ta cũng nghĩ không thông được, hắn ta đã đắc tội với Thiếu Chủ khi nào vậy chứ?
Lý Nhiên nhìn tiểu cô nương ở trước mặt.
Mi thanh mục tú (*), môi hồng răng trắng, có chút giống như A Thấm, không khó để nhận ra đây là một mỹ nhân trong tương lai.
(*) mi thanh mục tú: lông mày dài và mỏng, mắt đẹp, ý chỉ người có khuôn mặt rất xinh đẹp.
Khuôn mặt tròn vo, nhỏ nhắn lại còn có chút bụ bẩm, chỉ là đôi mắt kia lại vô cùng bình tĩnh mà hờ hững, cực kỳ không thích hợp với gương mặt của nàng.
Trên da thịt nàng có thể thấy rõ từng cục máu ứ đọng, đây đều là dấu vết sau khi chịu đòn để lại.
- Ngươi tên là gì?
Lý Nhiên hỏi.
Tiểu cô nương nhẹ giọng nói:
- Thẩm Nịnh.
- Thẩm Thấm là gì của ngươi?
- Là tỷ tỷ của ta.
- Quả nhiên…
Lý Nhiên suy nghĩ một chút rồi dò hỏi:
- Ngươi có thiên phú tu hành hay không?
Thẩm Nịnh lắc đầu, nàng thấp giọng nói:
- Người của Thẩm gia đều không xứng tu hành.
Lời nói phảng phất như là lẽ đương nhiên vậy.
Lý Nhiên nhìn dáng vẻ âm thầm nhẫn nhục của nàng, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia không đành lòng.
- Người của Thẩm gia cũng là người, người khác có thể làm được thì ngươi cũng có thể.
Lý Nhiên lấy một khối lệnh bài ra rồi đặt vào trong tay của Thẩm Nịnh.
- Đại hội thành Tiên sang năm, nhớ phải đi kiểm tra thiên phú thử xem, nếu như có thể tu hành thì cứ cầm nó đến Huyền Linh Sơn, sẽ có người đưa ngươi tới gặp ta.
Chỉ cần nàng có một chút thiên phú thôi thì Lý Nhiên cũng sẽ đưa nàng bước lên trên Tiên Lộ.
Có lẽ đây chính là phương pháp duy nhất để có thể thay đổi vận mệnh của nàng, cũng là một chút bồi thường nho nhỏ đối với A Thấm.
Quản gia ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, gương mặt hắn ta lập tức xám xịt như tro tàn.
Tiểu cô nương mê mang nhận lấy lệnh bài, trong đôi mắt cũng có chút mờ mịt.
- Ta… ta thật sự có tư cách tu hành sao?
Lý Nhiên đưa tay xoa xoa đầu của nàng rồi cười nói:
- Yên tâm, cứ coi như ngươi không có thiên phú thì toàn bộ Lý gia cũng sẽ không có ai còn dám khi dễ ngươi nữa.
Tiểu cô nương nhìn khuôn mặt anh tuấn đang tươi cười trước mặt mình, cảm nhận được cảm giác ấm áp từ trong lòng bàn tay của đối phương truyền tới, con ngươi bình tĩnh của nàng lần đầu tiên nhấc lên sóng lớn.
Phảng phất như là một chút ánh nến mờ mờ đang xua tan màn đêm hắc ám nơi đây.
…
Phủ đệ của Tiêu gia.
Tiêu Thanh Ca nhìn thiếu nữ mặc thanh y ở trước mặt, da đầu không khỏi có hơi tê dại.
- Sao nàng ta lại tới đây?