Lão Tổ Lý Vô Thường ngơ ngác nhìn Lý Nhiên.
Chỉ thấy trên người lão ta tràn đầy hồng quang, cứ như thể bị huyết khí bao phủ vậy.
Đồng tử vốn màu đen giờ lại biến thành màu đỏ u ám, tròng trắng có những tia máu dày đặc, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Cơ thể của lão ta cũng phồng lớn lên mấy phần, làm cho quần áo cũng bị căng chặt lên, khí huyết mênh mông cuồn cuộn lưu chuyển như sông Trường Giang vậy.
Một loại cảm giác huyết mạch tương liên quanh quẩn trong lòng hai người.
Giọng nói của Lý Vô Thường trở nên run rẩy:
- Thế mà ngươi lại có thể thức tỉnh huyết mạch? Vậy vì sao lúc ngươi ra đời, lão phu lại không kiểm tra ra được chứ?
Mỗi một đứa trẻ mới sinh của Lý gia, lão ta đều âm thầm kiểm tra độ dồi dào của huyết thống, tất nhiên trong số đó cũng bao gồm cả Lý Nhiên.
Lúc trước, huyết mạch của Lý Nhiên cũng không có mạnh mẽ như thế!
Lý Nhiên giả ngu nói:
- Ta cũng không quá rõ. Lúc nãy ngươi vừa nói đến chuyện huyết mạch thì nó đã tự mình thức tỉnh rồi.
- Tự động thức tỉnh?
Lý Vô Thường kích động nói:
- Chẳng lẽ đây chính là thiên ý sao? Cuối cùng Lý gia ta cũng có người có thể thức tỉnh huyết mạch rồi!
Lý Nhiên nhức đầu
- Chuyện này rất quan trọng sao?
- Đương nhiên là quan trọng rồi!
Ánh mắt của Lý Vô Thường cũng trở nên bừng sáng lên:
- Có người thừa kế huyết mạch thì lão phu sẽ có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này rồi!
Lý Nhiên nhếch khóe miệng:
- Chẳng trách ngài lại kích động như vậy…
Nghe thấy lời Lý Vô Thường giải thích, hắn mới xem như là hiểu rõ.
Tổ tiên của Lý gia đã từng đột phá Tiên Đế rồi, trên người của mỗi một hậu duệ Lý gia đều chảy xuôi một tia huyết mạch của Tiên Đế.
Lý gia chính là Tiên Tộc danh chính ngôn thuận.
Cả một Tiên Tộc to lớn như vậy nhưng lại cực kỳ ít người, bởi vì càng có tu vi thái năng giả thì lại càng khó sinh ra con nối dòng.
Đến cấp bậc Tiên Đế, xác suất sinh ra đời sau cơ bản là con số không.
Nhưng Lý gia thì không giống vậy.
Tổ tiên của Lý gia là Tiên Đế, tên gọi là Lý Hàn Giang, nhân xưng là Huyết Ma Đế. Hắn ta dùng võ làm đạo, nhờ xác thịt mà thành Thánh, khí huyết của hắn ta dâng trào như đại giang đại hà vậy!
Thân thể to lớn như núi đồi, bàn tay có thể cắt ngang sông dài!
Hắn ta không có di chứng của thái năng giả, cũng chính vì như thế nên hắn ta sinh con giống như chơi đùa vậy, rất dễ dàng mà tùy tiện là đã có thể sinh ra một tổ Hồ Lô Oa rồi.
Cho nên huyết mạch của hắn ta mới có thể kéo dài được.
Nhưng như vậy cũng có khuyết điểm, đó là huyết mạch sẽ trở nên cực kỳ mỏng manh, việc thức tỉnh trở nên cực kỳ hiếm có.
Đã mấy trăm năm rồi, Lý gia đều chưa từng có người thức tỉnh.
Lý Nhiên như có điều suy nghĩ mà nói:
- Nói như vậy, sở dĩ ngài ở lại bí địa của Lý gia chính là vì đợi Giác Tỉnh Giả sao?
- Không sai.
Lý Vô Thường gật đầu nói:
- Nhiệm vụ của ta chính là đợi Giác Tỉnh Giả giáng sinh, sau đó bồi dưỡng hắn cho thật tốt… Không nghĩ tới lại xuất hiện một con cá lọt lưới là ngươi đây, ước chừng đến tận mười tám tuổi mới thức tỉnh lại được.
Bởi vì tổ huấn nên Lý Vô Thường không thể không cố thủ ở trong bí địa của nơi này, thậm chí lão ta cũng đã chuẩn bị tọa hóa (*) ở đây luôn rồi.
(*) 坐化: tọa hóa: đạo Phật, chỉ Hòa thượng ngồi chết
Sự xuất hiện của Lý Nhiên cuối cùng cũng làm cho lão ta thấy được hy vọng.
- Chỉ cần ngươi có thể độ kiếp thành công thì nhiệm vụ kia của lão phu cũng coi như là hoàn thành rồi, lão phu sẽ có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này, đi ra bên ngoài sống một cuộc sống tiêu dao sung sướng!
Đôi mắt dữ tợn của Lý Vô Thường rưng rưng.
Lão ta thật sự đã đợi quá lâu rồi.
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Được, coi như để cho ngài có thể giải thoát, ta cũng sẽ tu luyện thật tốt!
- Hài tử ngoan!
Lý Vô Thường vui mừng nói.
- Vậy ta phải làm như thế nào để huyết mạch của mình mạnh mẽ lên đây?
- Không biết.
- …
Lý Vô Thường ra vẻ đương nhiên mà nói:
- Ta cũng không phải Giác Tỉnh Giả, làm sao biết phải tu luyện huyết mạch như thế nào được chứ? Chỉ có điều, dựa theo lẽ thường mà nói, chỉ cần tu vi của ngươi mạnh mẽ thì huyết mạch kia cũng sẽ được khai phá thôi.
Lý Nhiên hiểu ra.
- Nói cách khác, cảnh giới của ta càng cao thì Huyết Mạch Chi Lực sẽ càng mạnh mẽ đúng không?
- Không sai.
Lý Nhiên vui vẻ. Vậy thì đơn giản rồi, treo máy là được chứ gì.
Ngược lại, có Đoạt Thiên Công tự động tu luyện, trở nên mạnh mẽ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Ngươi tính chỉ dẫn ta tu luyện như thế nào đây?
Lý Nhiên hỏi.
Lý Vô Thường lắc đầu.
- Tự ngươi có sư tôn, mắc gì cần ta phải chỉ dẫn chứ?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Thì dù sao ngài cũng phải làm chút gì đó đi chứ?
Lý Vô Thường vuốt râu mép mà nói:
- Chuyện lão phu phải làm chính là lẳng lặng đợi ngươi độ kiếp.
- …
Lý Nhiên vẫn không từ bỏ mà nói:
- Ta thân là Giác Tỉnh Giả, dù sao thì ngươi cũng phải cho ta một chút pháp bảo hay tiên đan các loại gì đó chứ nhỉ?
Lý Vô Thường cảnh giác nhìn hắn.
- Bảo bối của lão tử, dựa vào cái gì mà cho ngươi?
- Ôi trời…
Lý Nhiên cố nén sự xúc động muốn túm lấy chòm râu của lão ta.
Tên Lão Tổ này cũng không đáng tin quá rồi đó!
Bình thường mà nói, Lão Tổ của một gia tộc mà nhìn thấy kiểu thiên tài như hắn đây, không phải nên cực kỳ yêu quý hắn, ưu ái hắn, ôm bó lớn bó lớn bảo bối rồi nhét vào trong ngực hắn, một bên vừa nhét một bên còn vừa hỏi “Hài tử, có đủ hay không?, không phải sao?
Lão nhân này cũng quá là keo kiệt rồi đó!
- Tôn tử, huyết mạch của Tiên Đế chính là bảo vật tốt nhất, ngươi phải lợi dụng nó cho thật tốt, đừng có làm mất mặt Lý gia chúng ta đó.
Lý Vô Thường nói.
- Đạo lý ta đều hiểu cả, nhưng ngài có thể đừng gọi ta là tôn tử không?
- Đại tôn nhi?
- …Ngươi vẫn cứ gọi ta là tôn tử đi.
Cuối cùng, dưới sự thỉnh cầu mặt dày mày dạn của Lý Nhiên, Lý Vô Thường mới lưu luyến không rời mà lấy một bản cổ tịch ra… lão ta nói đây là công pháp được lưu truyền từ thời thượng cổ tới, sau khi tu luyện thành công thì uy lực vô song, có thể tu luyện mãi tới Chứng Đế!
Lý Vô Thường tiếc hận nói:
- Nếu không phải thể chất của ta không thích hợp tu luyện công pháp này, còn lâu ta mới cam lòng mà đưa nó cho ngươi!
Lý Nhiên nhìn năm ký tự phía bên trên bìa sách, “Ngọc Nữ La Sát Kinh, khóe miệng hắn co rút một hồi.
- Nếu như vãn bối không đoán sai thì đây cũng là công pháp của nữ tu mà…
- Ngươi xem thường nữ tu à? Vậy thì thôi vậy!
- …
Lý Nhiên không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa, hắn trực tiếp đứng dậy cáo từ.
Lão Tổ vẫn còn ở phía sau la hét, bảo hắn nhớ đóng cửa lại.
…
Nơi ở của Đại trưởng lão.
Đại trưởng Lão U tỉnh lại, mê mang mà mở mắt ra.
- Ta đang ở đâu đây?
- Đại trưởng lão, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!
Tứ trưởng lão vội vàng lại gần.
- Nếu như ngươi còn không tỉnh lại thì thời tiết ở trong tộc cũng sắp thay đổi luôn rồi!
Hắn kể lại quyết định của Lý Đạo Duyên cho Đại trưởng lão nghe.
- Ầm!
Đại trưởng lão vỗ mạnh vào giường một cái, vô cùng tức giận mà nói:
- Thủ đoạn của Lý Đạo Duyên thật là ác độc! Xương cốt của Thắng Nhi còn chưa lạnh mà hắn ta đã bác bỏ chủ ý của ta rồi.
Tứ trưởng lão trấn an nói:
- Đại ca, trước tiên ngươi đừng có nổi giận, chúng ta vẫn còn có thể bàn bạc kỹ hơn mà.
- Đúng vậy. Chẳng qua cũng chỉ là cấm túc ba năm mà thôi! Lão phu có thể xử lý được!
Giọng nói của Đại trưởng lão vang lên:
- Lý Nhiên là đệ tử của tông môn, không thể nào đảm nhiệm vị trí Gia Chủ được, lão phu chỉ cần kéo Lý Đạo Duyên xuống ngựa là đã có thể thành công thượng vị rồi!
- Không sai, ta và lão Lục sẽ ở bên ngoài phối hợp ngươi!
Tứ trưởng lão nói.
- Tứ đệ!
- Đại ca!
Hai người nhìn nhau, trong lòng tràn đầy hào hùng.
Lúc này, giọng nói của Lý Vô Thường lại vang lên, truyền khắp toàn bộ Lý phủ.
- Hài tử của tộc trưởng, Lý Nhiên, người mang huyết mạch của Tiên Đế, chiếu theo di huấn của tổ tông, đương lập làm Thiếu Chủ, đến nhiệm kỳ sẽ thừa kế Gia Chủ, dẫn dắt Lý gia đi đến vinh quang của Tiên Tộc!
Tứ trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt.
- Ta không nghe lầm đó chứ? Đến nhiệm kỳ sẽ thừa kế Gia Chủ… Là Lý Nhiên sao?
- Phụt!
Đại trưởng lão tức giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Đại ca!