Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 77: Thử thách của lão tổ, huyết mạch giác tỉnh!

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lòng Lý Nhiên đã hiểu rõ.

Chẳng trách hắn không được Lão Tổ trả lời. Hoá ra là do lão ta đang thử thách hắn!

Hắn cẩn thận quan sát Cự Thái Thạch Môn ở trước mặt.

Thái Môn được tạo thành bởi một khối đá lớn ngay ngắn nên không có bất cứ một vết tích ghép nối nào. Dường như những đường nét phức tạp lộ ra ở trên bề mặt đều được hình thành một cách tự nhiên.

Chỉ có một khe hở duy nhất có thể chứa được một vài ngón tay.

- Mở ra bằng tay…

Lý Nhiên trầm ngâm trong giây lát, sau đó ngưng tụ ra linh lực từ lòng bàn tay rồi nhấn xuống với ý đồ hút cửa đá ra.

Nhưng linh lực lại giống như nê ngưu nhập hải (*) nên căn bản không thể gây ra bất cứ một sóng gió nào.

Mặc dù hắn đã dùng đạo pháp đánh lên nhưng cũng không có một chút động tĩnh nào, dường như toàn bộ linh lực đạo pháp đều bị cắn nuốt hết sạch.

Ở bên trong cửa đá.

Sau khi Lão Tổ nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi kinh ngạc đến ngây người.

- Tiểu tử này làm gì vậy? Không phải hắn định tự mình mở cánh cửa này đấy chứ?

Đây cũng không phải là một thạch môn bình thường mà nó được hợp thành từ cả một khối Đãng Ma Thạch.

Đãng Ma Thạch vô cùng hiếm thấy, có năng lực Cấm Ma tự nhiên nên chỉ cần thực lực không cao hơn Độ Kiếp Kỳ thì toàn bộ đạo pháp thần thông đều sẽ mất đi hiệu lực.

Muốn mở cửa thì chỉ có thể dựa vào năng lực thể xác thuần túy.

Nhưng khối đá lớn này nặng hơn mấy chục vạn cân thì ai có thể có khí lực lớn như vậy chứ?

Lão Tổ vuốt râu mép rồi rung đùi đắc ý nói:

- Khà khà, vừa đúng lúc cho tiểu tử này một đòn hạ mã uy (*)! Lãnh Vô Yên, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão tử không đánh lại ngươi thì cũng không thể trị được đồ đệ của ngươi sao?

Trong lòng lão ta đang vô cùng khoái chí và hả giận.

Mặt khác, Lý Nhiên đang nghiên cứu hồi lâu để xác định rằng việc sử dụng đạo pháp không thể mở được Thái Môn…

Xem ra chỉ có thể dùng sức mạnh thân thể để mạnh mẽ kéo ra.

Hắn đứng vững rồi kéo khe nứt này ra nhưng thạch môn không có một chút sứt mẻ nào.

- Không hổ là thử thách của Lão Tổ, có độ khó rất cao!

Lý Nhiên thở ra một hơi rồi tập trung tinh thần, bắp thịt cả người căng lên. Hắn dùng sức kéo cánh cửa ra phía ngoài.

Nhưng dựa vào sức mạnh thuần túy cũng không thể lay động được tảng đá có khối lượng lớn này.

Lão Tổ nhìn thấy cảnh tượng này thì nở nụ cười đắc ý.

- Ngươi chỉ là một Kim Đan Kỳ mà lại dám nghĩ đến chuyện di chuyển Đãng Ma Thạch. Quả đúng là si nhân nói (*)… Hả?

Nhưng cảnh tượng tiếp theo làm cho lão ta hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ nhìn thấy thần quang trong trẻo trong đôi mắt của Lý Nhiên, bắp thịt cuồn cuộn phồng lên làm căng nứt quần áo, cơ thể hắn được bao phủ bởi các Thần Văn màu vàng. Túc hạ mọc rễ, trong tiếng hít thở:

- Mở ra.

Bùm!

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, cửa đá từ từ bị kéo ra một cái khe hở!

Nhãn Thần của Lão Tổ cứng đờ lại.

- Đây là công pháp gì mà lại có thể loại bỏ được Đãng Ma Thạch chứ?

Đôi mắt Lý Nhiên ngưng tụ lại.

Vẫn còn chưa đủ!

Ngọn lửa màu vàng trong tay phải hắn đang sáng lên, trong nháy mắt Liệt Hỏa đã thiêu đốt đến toàn thân giống như như một ngọn lửa hình người!

Ánh mắt Lão Tổ đờ đẫn.

- Dị, Dị Hỏa ? Đây là… Phần Thiên Thánh Diễm sao?

- Mở ra cho ta!

Giọng nói của Lý Nhiên như tiếng sấm, kình lực như rồng.

Ở dưới sự gia trì của Phần Thiên Thánh Diễm, huyết mạch dâng lên như giang hà, cơ thể bốc lên một trận nhiệt khí!

Rầm rầm rầm!

Cửa đá vang lên tiếng “ầm ầm rồi bị kéo ra, khe hở càng lúc càng lớn.

Gạch đá nổ lớn vỡ vụn dưới chân, toàn bộ bí địa đều rung chuyển, vô số đá vụn rất nhỏ cuồn cuộn rơi xuống!

Bùm!

Với một tiếng vang cuối cùng rất lớn, toàn bộ bí địa đều yên tĩnh trở lại

Cửa đá đã bị kéo ra một góc chín mươi độ.

Hai mắt Lý Nhiên và Lão Tổ nhìn nhau.

Lão Tổ nhìn những sợi bắp thịt của nam tử trước mặt, mí mắt run lên một cáI.

- Ngươi đạp mã thật sự có lực đấy…

Trên người Lý Nhiên vẫn còn bốc lên những sợi khói trắng. Hắn giơ ngón tay cái lên rồi nói:

- Quả nhiên thử thách của Lão Tổ không giống bình thường, thiếu chút nữa ta đã thất bại rồi.

- Người nào lại dám thử thách ngươi chứ?

- Hả?

- Lúc vào nhớ khép cửa lại.

- Hả?

. . .

Lý Nhiên mặc quần áo tử tế rồi ngồi ở trong lương đình mà tò mò đánh giá cảnh vật xung quanh.

Hắn không ngờ rằng phía sau từ đường tổ tông của Lý gia còn cất giấu một Bí Cảnh kỳ dị như thế.

Nơi đây cỏ xanh um tùm, trong không khí tràn ngập mùi hương của cỏ xanh, ánh nắng tươi sáng trên trời cao, trời xanh không mây.

Phải biết rằng nơi này lại là một nơi ở trong lòng đất!

Đây rõ ràng là một không gian độc lập tương tự với Bí Cảnh.

Lão Tổ ngồi ở phía đối diện, nheo mắt lại đánh giá Lý Nhiên.

- Quả nhiên đồ đệ của quái vật cũng là một con quái vật... Không đúng, hắn vẫn là tử tôn của ta nên đây không phải là ta đang tự mắng mình sao?

Lão Tổ hắng giọng một cái.

- Ngươi tên là Lý Nhiên đúng không?

- Đúng vậy, Lão Tổ.

Lý Nhiên đáp lại.

- Công pháp màu vàng và còn cả Phần Thiên Thánh Diễm mà ngươi vừa dùng kia từ đâu ra vậy?

Lão Tổ hỏi.

Lý Nhiên đáp:

- Cái này đều là những thứ mà vãn bối lấy được ở bên trong Bí Cảnh.

Ngược lại cái gì không hợp lý thì lập tức vứt cho Bí Cảnh nên chỉ cần không phải làm bại lộ sự tồn tại của hệ thống là được.

Lão Tổ vuốt râu.

- Ta không ngờ rằng ngươi lại có cơ duyên như vậy, có thể thu được Tiên Duyên của Phần Thiên Đế… Công pháp màu vàng kia vô cùng kỳ dị nên ngay cả lão phu cũng không thể nhìn thấu, không hổ là Cổ Đế Truyền Thừa.

Trong mắt lão ta, Đoạt Thiên Công thậm chí còn kỳ dị hơn so với Phần Thiên Thánh Diễm.

Điều này làm cho lão ta lập tức rơi vào trầm tư.

Lý Nhiên mượn cơ hội này để mở hệ thống ra mà kiểm tra phần thưởng.

[Nhiệm vụ đã hoàn thành.]

[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: Hoàn mỹ]

[Thu được bảo rương siêu cấp]

Mở bảo rương ra.

[Chúc mừng kí chủ đã thu được năng lực "Huyết Mạch Giác Tỉnh"!]

Giới thiệu về năng lực này vô cùng đơn giản: Huyết Mạch Giác Tỉnh chất chứa vĩ lực.

- Thần thần bí bí…

Lý Nhiên vò đầu.

- Chẳng lẽ huyết mạch của Lý gia còn có cả lai lịch như này sao?

Lúc này Lão Tổ lên tiếng nói:

- Tôn tử, sư phụ ngươi gần đây thế nào rồi? Tính khí vẫn còn nóng nảy như vậy sao?

- …

Chẳng biết tại sao mà Lý Nhiên luôn cảm thấy Lão Tổ đang mắng hắn, mặc dù hắn đúng là đời cháu…

- Lão Tổ, sư tôn vẫn luôn dịu dàng như trước đây.

Lý Nhiên đáp lại.

- Có cái rắm!

Lão Tổ phẫn nộ.

- Lãnh Vô Yên và dịu dàng căn bản là hai từ trái nghĩa! Nàng ta là một người cuồng bạo lực, cả ngày mang theo thanh kiếm một tiếng kêu đánh hai tiếng kêu giết, nếu không phải là lão tử…

Lão ta dừng lại một chút rồi nuốt bốn chữ "Đánh không lại nàng ta" vào trong bụng.

Lý Nhiên có chút bất đắc dĩ.

Quả thật sư tôn vừa dịu dàng vừa đáng yêu mà. Tại sao tất cả mọi người đều không tin chứ?

Lão Tổ nói:

- Ngươi theo Lãnh Vô Yên tu hành, nàng ta có hay gây khó dễ hay khinh thường ngươi không?

Lý Nhiên lắc đầu.

- Không có, sư tôn đối xử rất tốt với ta.

- Đối với ngươi rất tốt sao? Ngươi lừa ai chứ?

Lão Tổ giễu cợt một tiếng rồi lập tức bất đắc dĩ nói:

- Hơn nữa cho dù nàng ta có ngược đãi ngươi thì ngươi cũng không dám nói… Nếu như lần sau nàng ta lại khinh thường lời nói của ngươi…

Lý Nhiên:

- Ta lập tức báo cho Lão Tổ sao?

Lão Tổ:

- Ngươi cứ nhịn một chút là được.

- …

Lý Nhiên luôn cảm thấy Lão Tổ đã bị Lãnh Vô Yên hành hạ quá mức…

Lão Tổ thở dài.

- Chao ôi, nếu không phải do huyết mạch Lý gia của ta càng ngày càng mỏng manh thì đệ tử hậu bối vẫn còn phải bái ta làm sư đấy?

- Huyết mạch sao?

Lý Nhiên tò mò nói:

- Huyết mạch của Lý gia chúng ta rất có địa vị sao?

- Chúng ta không những có lai lịch rất tốt mà còn là hậu duệ của Tiên Đế, là Thái Tộc thật sự! Chỉ là bây giờ đang sa sút mà thôi.

Lão Tổ mất hết hào hứng, lão ta khoát tay.

- Đã nhiều năm như vậy, một người có thể thức tỉnh huyết mạch cũng không có nên hy vọng cũng càng ngày càng xa vời…

Lão ta nói được phân nửa thì lập tức ngây người, trợn mắt há mồm nhìn Lý Nhiên

Chỉ thấy trên người hắn tản ra hồng quang nhàn nhạt, con ngươi ngay lập tức biến thành một màu hồng thâm trầm.

- Ngài nói thức tỉnh huyết mạch chính là thế này phải không?

Lý Nhiên nghiêng đầu hỏi.

Lão Tổ:

- …

(*): 泥生入海 (nê ngưu nhập hải): trâu đất xuống biển; nhất khứ bất phục phản (ví với việc ra đi không trở lại); một đi không trở lại.

(*): 下马威 (hạ mã uy): ra oai phủ đầu; tác oai tác phúc; cho biết tay; áp đảo tinh thần (vốn chỉ quan lại thời xưa vừa đến nhận chức một chỗ nào đó, liền tỏ ra uy quyền của mình đối với thuộc hạ, sau này cũng chỉ việc ra oai ngay lúc đầu đối với đối phương).

(*): 痴人说梦 (si nhân thuyết mộng: người si nói mộng): chỉ người nói năng không ra nghĩa lý gì (trong đoạn này thì nhân vật chưa nói hết câu thành ngữ này).

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️