Sở dĩ địa vị của Lý gia siêu nhiên, cao hơn những gia tộc khác một bậc.
Không có lý do gì khác, chỉ vì Lý gia có đế!
Lão Tổ Lý gia Lý Vô Thường, chính là đại năng chứng đạo đế vị.
Là sự tồn tại cùng cấp bậc với đám người Lãnh Vô Yên, Liễu Tầm Hoan, Trần Uẩn Đạo.
Hơn nữa sinh mệnh còn lâu hơn bọn họ rất nhiều.
Bởi vì một vài nguyên nhân nào đó, mà vẫn luôn bế quan trong bí địa của Lý gia, chưa từng bước ra ngoài nửa bước.
Yên lặng bảo vệ đời sau của Lý gia.
Chỉ khi trong tộc xảy ra chuyện trọng đại, hoặc lúc có cường địch xâm phạm, mới hiện rõ chân thân.
Bây giờ, đại trưởng lão lại vì chuyện này, muốn mời Lão Tổ xuất quan ?
Lý Đạo Duyên cau mày nói.
- Điều này không phải là có hơi chuyện bé xé ra to sao ? Quấy rầy Lão Tổ thanh tu, Lão Tổ nổi giận chúng ta cũng không thể nào chống đỡ được đâu!
Đại trưởng lão không bỏ qua nói.
- Đồng tộc tương tàn chính là chuyện đại sự, huống hồ còn chuyện liên quan đến nhi tử của tộc trưởng, mời Lão Tổ quyết đoán cũng không có gì không thích hợp cả!
- Nhưng mà....
Trong lòng Lý Đạo Duyên vô cùng kháng cự.
Hắn ta thân là tộc trưởng, vô luận Lý Nhiên "linh thập linh " làm cái gì, cũng có thể bảo vệ được.
Nhưng một khi Lão Tổ xuất quan, tính chất hoàn toàn thay đổi.
Lão Tổ công chính nghiêm minh, cương trực công chính, kiêng kỵ nhất chính là đồng tộc tương tàn!
Chuyện này không phân biệt trắng đen, chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Đại trưởng lão rất thông minh, đây là cách thức duy nhất có thể trừng trị Lý Nhiên.
Đại trưởng lão quyết định kịp thời nói.
- Dựa theo tộc quy, chỉ cần có một nửa nhóm trưởng lão đồng ý thì có thể mời Lão Tổ xuất quan, chúng ta bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết đi!
Nói xong, bản thân hắn ta tự giơ tay lên.
Ngay sau đó, Tứ Trưởng Lão và Lục Trưởng Lão cũng nhấc tay lên biểu thị đồng ý.
Mà tộc trưởng Lý Đạo Duyên, cùng với Nhị Trưởng Lão và Ngũ Trưởng Lão không nhấc tay.
Ba phiếu với ba phiếu, vừa vặn một nửa!
Trong mắt đại trưởng lão lóe lên vẻ đắc ý.
- Tốt lắm gõ Thiên Chung, vào bí địa, cung nghênh Lão Tổ xuất quan!
Trong lòng Lý Đạo Duyên âm thầm oán hận, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Lý gia bí địa.
Phía sau Từ Đường, trước thạch môn khổng lồ, mấy trưởng lão cung kính đứng ở đây.
Trên cửa đá khắc đủ loại đạo văn, hình như có đại đạo dị tượng, khiến người ta không khỏi chìm đắm trong đó.
Đing ~
Theo tiếng chuông du dương vang lên, trên thạch môn nhộn nhạo một hồi Liên Y.
Một lát sau, một giọng nói không phân rõ giọng của trai hay gái vang lên.
- Có chuyện gì mà quấy nhiễu Bản Đế Thanh Tịnh ?
Trong giọng nói tràn đầy vẻ uy nghiêm khó lường, giống như vang ở trong lòng mọi người.
Đại trưởng lão “phịch phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
- Quấy nhiễu Lão Tổ thanh tu, Đạo Thạch đáng chết, chỉ là có một chuyện muốn mời Lão Tổ cân nhắc quyết định!
Giọng nói của Lão Tổ giống như đến từ bên ngoài Cửu Thiên.
- Lý Đạo Thạch. . . Ta nhớ được ngươi, đã xảy ra chuyện gì rồi hả?
Đại trưởng đau xót nói.
- Nhi tử Lý Nhiên của tộc trưởng, mắt vô cương thường, đồng tộc tương tàn, phết hết tu vi của nhi tử Lý Thắng của ta, xin Lão Tổ làm chủ cho ta!
Thanh âm bi thảm, giống như chịu ủy khuất thiên đại.
Vì chứng thực lời nói của mình, hắn ta còn cố ý dẫn Lý Thắng vẫn đang hôn mê tới đây, đặt nằm ở vùng đất trống bên cạnh.
- Lại có việc này sao ?
Giọng nói của Lão Tổ có chút phẫn nộ.
Lông mày Lý Đạo Duyên nhảy dựng lên, cũng vội vàng quỳ xuống đất.
- Là Lý Thắng động thủ với vị hôn thê của Lý Nhiên trước, cũng xin Lão Tổ minh xét!
Đại trưởng lão bác bỏ nói.
- Tiêu Thanh Ca cũng không phải là người Lý gia ta! Huống hồ nàng ta bình yên vô sự, còn tu vi của nhi tử ta cũng đã bị phế mất!
Giọng nói uy nghiêm của Lão Tổ vang lên.
- Lý Đạo Duyên, hắn nói có đúng không ?
Trong lòng Lý Đạo Duyên bách chuyển thiên hồi, nhưng cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ thở dài.
- Là thật. . .
Đại Đế thần thông khó lường, có thể kham phá cổ kim, nói dối cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chọc giận Lão Tổ, kết cục của Lý Nhiên chỉ càng thê thảm hơn mà thôi.
Trong lòng Lý Đạo Duyên quyết định, cho dù mất đi vị trí tộc trưởng này cũng phải bảo vệ tốt cho Lý Nhiên!
Lão Tổ nói.
- Nếu đã như vậy, vây đương nhiên là dựa vào tộc quy mà xử lý, huỷ bỏ tu vi, cách chức làm phàm nhân!
- Lão Tổ!
Lý Đạo Duyên kinh hô.
- Tuyệt đối không thể, Nhiên Nhi là Thánh Phẩm Thiên Phú, là tương lai hy vọng của Lý gia ta. Ngàn lần không thể phế đi tu vi của nó!
Hắn ta vốn là muốn khuyên Lão Tổ thay đổi chủ ý.
Không ngờ Lão Tổ hừ lạnh một tiếng.
- Thánh phẩm thiên phú thì thế nào ? Tộc quy chính là tộc quy! Có thể hạ độc thủ với đồng tộc, loại thiên tài này. Lý gia ta không cần cũng được!
Bản thân lão ta tư chất bình thường, dựa vào cơ duyên kỳ ngộ mới có thể chứng đạo thành đế, đối với mây tên thiên kiêu trời sinh không hảo cảm.
Những lời này ngược lại trở thành trở ngại.
Lý Đạo Duyên trong đầu "Ầm " một tiếng.
Cả người sắc mặt tái nhợt co quắp trên mặt đất.
- Xong rồi...
Đại trưởng lão mừng rỡ như điên.
- Lão Tổ nhìn rõ mọi việc, đa tạ Lão Tổ làm chủ cho nhi tử ta!
Chỉ cần có thể phế đi tu vi của Lý Nhiên, uy tín nhất mạch của tộc trưởng sẽ suy yếu rất lớn.
Hắn ta sẽ có cơ hội thượng vị.
Lý Thắng có thể đổi một Lý Nhiên, không hề lỗ vốn!
Sau đó đại trưởng lão nhớ tới điều gì đó, lại nói.
- Nhưng chuyện trừng trị Lý Nhiên, còn phải mời Lão Tổ tự mình động thủ!
Lão Tổ nghi hoặc nói.
- Tại sao?
Đại trưởng lão giải thích.
- Tặc tử Lý Nhiên kia, đã bái nhập làm môn đệ của U La Điện, là đồ đệ của đế cấp cường giả Lãnh Vô Yên, chúng ta chỉ sợ chọc giận tới Ma Đầu kia!
Lão Tổ.
- Khụ khụ. . . Ngươi nói hắn là đồ đệ của ai?
Đại trưởng lão nói.
- Chưởng môn U La Điện, Lãnh Vô Yên.
Lão Tổ.
- ....
Đại trưởng lão.
- Lão Tổ ?
Lão Tổ.
- ...
Bầu không khí an tĩnh một lúc lâu.
Lúc mọi người ở đây không biết làm gì cả thì giọng nói của Lão Tổ vang lên.
- Lý Đạo Duyên, vừa rồi ngươi nói là Lý Thắng động thủ với vị hôn thê của Lý Nhiên trước, đúng không ?
Lý Đạo Duyên sửng sốt một chút, gật đầu nói.
- Quả thực là như vậy. . .
Lão Tổ.
- Xung quan giận dữ vì hồng nhan, cách làm của Lý Nhiên cũng không có gì đáng trách cả.
- ? ? ?
Vẻ mặt đại trưởng lão đen lại mặt đầy dấu chấm hỏi.
- Lão Tổ, vừa rồi không phải người còn nói phải phế. . .
Lão Tổ ngắt lời nói.
- Ta chưa từng nói, là ngươi nghe lầm thôi.
- ...
Đại trưởng lão lo lắng nói.
- Tu vi của nhi tử ta chẳng phải là bị phế bỏ không công sao?
Hắn ta ôm Lý Thắng đang hôn mê, cầu khẩn nói.
- Xin Lão Tổ minh giám!
Trên thạch môn tạo nên một đợt gợn sóng, một bàn tay lớn từ trong thạch môn lộ ra, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ ở trên mi tâm của Lý Thắng.
Trong không khí xuất hiện những bức ảnh chân thực.
Toàn bộ đều là tất cả hành vi của Lý Thắng.
Năm năm trước ở Túy Phong lâu liên tiếp giết chết ba người, chỉ vì giọng nói chuyện của đối phương quá lớn.
Ba năm trước đây, ở Mãn Xuân Các phóng hỏa, chết cháy năm người, bỏng ba người.
Hai năm trước, xông vào nhân gia cường đoạt dân nữ, dằn vặt bốn ngày đến chết, nói với người ngoài là do Lý Nhiên làm.
Một năm trước...
Đại trưởng lão co quắp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Giọng nói của Lão Tổ tức giận.
- Loại người cặn bã bại hoại như vậy, cũng xứng làm đệ tử của Lý gia ta sao ? Phế bỏ tu vi vẫn còn nhẹ chán!
Ngón tay lão ta hơi dùng sức, thân thể Lý Thắng trong nháy mắt phủ đầy mạng nhện, sau đó hóa thành cát mịn tiêu tán!
Lại bị Lão Tổ một chỉ ma diệt!
- Thắng Nhi!
Đại trưởng lão bi thương hét lên.
Hắn ta thực sự không ngờ, tại sao chuyện này lại biến thành như vậy chứ!
Giọng nói của Lão Tổ lần nữa vang lên.
- Nuôi không dạy là lỗi của cha, Lý Đạo Thạch dạy dỗ nhi tử không đúng cách, phạt ngươi ở trước Từ Đường tổ tiên mà sám hối ba năm!
- Phụt!
Đại trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, tức giận ngất trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Tứ Trưởng Lão và Lục Trưởng Lão lạnh run.
Chuyện gì thế này ?
Rõ ràng là Lý Nhiên phạm sai lầm, tại sao Lão Tổ lại giết chết Lý Thắng chứ?
Nói công chính nghiêm minh, cương trực công chính mà nhỉ?
Lão Tổ nói.
- Nếu không có việc gì khác nữa thì lui ra ngoài hết đi.
Lúc này Lý Đạo Duyên mới phản ứng lại, liên tục không ngừng dập đầu nói.
- Đa tạ Lão Tổ minh xét!
Lão Tổ nói.
- Đúng rồi, đợi Lý Nhiên trở về rồi, gọi hắn tới gặp ta.
Mặc dù Lý Đạo Duyên không hiểu gì, nhưng vẫn đáp ứng.
- Vâng.
Liên Y tiêu tán, thạch môn khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Sau cửa đá.
Một lão đầu râu bạc lau mồ hôi lạnh.
- Con bà nó, không ngờ lại là đệ tử của Lãnh Vô Yên, thiếu chút nữa thì bị lừa! Lỡ như thực sự phế hắn thật...
Lão đầu không khỏi rùng mình một cái.
- Không phải Ma nữ kia sẽ chém chết lão tử sao!