Phủ đệ Lý gia.
Đại trưởng lão Lý Đạo Thạch nhìn Lý Thắng trước mặt giống như một đống bùn nhão, hai mắt gần như sắp phun ra lửa.
-Rốt cuộc đã có chuyện gì? Lý Thắng chỉ là đi Tiêu gia mở lội mà thôi, tại sao ngay cả tu vi cũng bị phế đi chứ!
Chẳng lẽ là Tiêu gia phá hỏng quy củ, có tộc trưởng hoặc là trưởng lão xuất thủ?
- Chẳng lẽ Tiêu gia muốn tuyên chiến với Lý gia ta hay sao?
Lý Đạo Thạch nghiến răng nghiến lợi.
Chấp sự quỳ bên cạnh lạnh run, thấp giọng nói.
- Đại trưởng lão, tu vi của Thắng thiếu gia, không phải do người Tiêu gia phế...
- Không phải Tiêu gia ?
Lý Đạo Thạch cau mày nói.
- Vậy là ai làm ? Lưu gia hay là Phùng gia ?
- Tiểu nhân không dám nói. . .
Chấp sự rụt cổ.
Lý Đạo Thạch một tay xốc hắn ta lên, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy.
- Ngươi không nói, bây giờ ta làm thịt ngươi.
Chấp sự nuốt một ngụm nước bọt, rung giọng nói.
- Là Lý Nhiên thiếu gia, là hắn tự tay phế đi tu vi của Thắng thiếu gia ...
- Lý Nhiên ?
Lý Đạo Thạch cứng người.
Hắn ta làm sao cũng không thể ngờ là đáp án này.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ cho ta nghe!
Lý Đạo Thạch lạnh lùng nói.
Chấp sự nuốt một ngụm nước bọt, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành tất cả những gì mình chứng kiến được.
Lý Đạo Thạch càng nghe ánh mắt càng lạnh, cuối cùng một cước đá nứt mặt đất dưới chân.
- Vì tiện nhân Tiêu gia kia, vậy mà lại phế đi tu vi của nhi tử ta! Quả thực khinh người quá đáng!
- Thù này không đội trời chung! Lý Nhiên, ta nhất định phải để ngươi trả giá thật lớn!
Hai mắt Lý Đạo Thạch đỏ bừng, tiếng rống giận dữ quanh quẩn ở bên trong phòng.
Tiêu phủ.
Trên mặt Tiêu Niên nở nụ cười tươi như hoa.
Từ lúc Lão Tổ quy tiên tới nay, tâm tình của hắn ta cho tới bây giờ chưa từng vui vẻ như vậy.
Tu vi của Tiêu Thanh Ca khôi phục rồi!
Sinh Linh Quả xứng đáng với cái tên tiên tài, không chỉ một lần nữa giành được Siêu Phẩm thiên phú, thậm chí ngay cả tu vi bị mất đi cũng được phục hồi lại như cũ.
Trúc Cơ cảnh viên mãn, cách ngưỡng cửa Kim Đan chỉ thiếu một bước chân nữa thôi!
- Hiền chất, mau nếm thử trà này đi, đây là Tiên trà lão phu luôn cất giữ không nỡ uống đấy.
Vẻ mặt Tiêu Niên tươi cười.
Lý Nhiên gật đầu, uống một ngụm.
- Trà ngon.
- Hiền chất quả nhiên biết thưởng thức!
- ...
Tiêu Thanh Ca buồn cười nói.
- Cha, người cũng vuốt mông ngựa quá mức rồi đó.
- Cái gì gọi là vuốt mông ngựa ? Lý hiền chất giúp con khôi phục tu vi, chính là đại ân nhân của Tiêu gia ta, ta đương nhiên cần phải đối đãi lễ độ chứ.
Bây giờ Tiêu Niên càng nhìn Lý Nhiên càng thuận mắt.
Lớn lên đẹp trai, thiên phú cao, đối với Tiêu Thanh Ca lại tốt như vậy.
Duy nhất có tranh luận, có thể chính là bối cảnh Ma Môn của hắn thôi.
Nhưng Tu Tiên Giới cho tới bây giờ đều lấy thực lực vi tôn.
Nếu như xuất thân từ Tam Lưu Tông Môn, cho dù ngươi là hóa thân của chính nghĩa, cũng sẽ không có ai để ngươi vào mắt.
Nhưng nếu là đến từ Đỉnh Cấp Tông Môn, cho dù là Ma đầu giết người như ngóe. Mọi người cũng chỉ biết kính sợ có phép.
Đây chính là hiện thực.
Huống hồ U La Điện và các Ma Môn còn lại không giống nhau, cũng không có các danh quá lớn.
Tiêu Niên nhìn hai người, con ngươi chuyển động, nói.
- Lão phu còn có chút việc phải xử lý, hai người các ngươi chậm rãi nói chuyện phiếm đi.
Nói xong cũng đứng dậy rời đi, dành không gian cho bọn hắn.
Bầu không khí yên tĩnh lại, một luồng nhộn nhạo kiều diễm như có như không nổi lên.
Tiêu Thanh Ca nhẹ giọng nói.
- Lý lang, ngươi chậm chạp không đến, ta còn tưởng rằng ngươi ở trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì rồi, mấy ngày này đều lo lắng.
Lý Nhiên gật đầu nói.
- Quả thực xảy ra chút chuyện nhỏ, làm trễ nãi mấy ngày.
Hắn đơn giản kể lại những chuyện đã xảy ra sau đó.
Bao gồm cả chuyện giết chết Tống Thanh Tùng, giành được Dị Hỏa truyền thừa, cùng với bị Đạo Tắc lập mưu.
Tiêu Thanh Ca nghe xong cảm thấy hết hồn, che miệng kinh ngạc kêu lên.
Lúc nghe thấy bí cảnh sụp xuống, suýt nữa chôn vùi hắn trong đó, thì đứng lên kiểm tra cẩn thận trên người hắn.
- Thương thế của ngươi thế nào rồi hả? Có nghiêm trọng không vậy ?
- Không sao cả, chỉ là kinh mạch hỗn loạn mà thôi, cũng sớm đã điều dưỡng tốt rồi.
Lý Nhiên nói rằng.
- Vậy là tốt rồi.
Tiêu Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó nghi hoặc nói.
- Vậy trong mấy ngày ngươi mất hết tu vi, là ai chăm sóc cho ngươi ?
- Điều này....
Trong đầu Lý Nhiên hiện ra khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo của Nhạc Kiếm Ly.
Đoạn thời gian cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, vụng về nấu thuốc, cho hắn ăn, thậm chí còn dùng miệng đút thuốc cho hắn. . .
Việc này nếu như để Tiêu Thanh Ca biết được. . .
Lý Nhiên rùng mình một cái.
- Nàng gọi Tôn a di, là một vị thôn dân rất hiền lành.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói.
- Ồ.
Tiêu Thanh Ca gật đầu.
Vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra được.
- Lý lang, ngươi hủy bỏ tu vi của Lý Thắng, trở lại trong tộc có phải chịu nghiêm phạt không?
Tiêu Thanh Ca lo lắng hỏi.
- Ta là U La điện Thánh Tử, phụ thân là tộc trưởng Lý gia, ai dám phạt ta ?
Lý Nhiên cười lạnh nói.
Mặc dù hắn nói như vậy nhưng con ngươi lại lạnh run.
Trong lòng hắn rõ ràng, việc này, Lý Đạo Thạch tuyệt đối sẽ không chịu để yên!
Nghị sự đường Lý gia.
Tộc trưởng Lý Đạo Duyên ngồi ở vị trí cao nhất, tiếp đến là Lý Đạo Thạch, tất cả trưởng lão lần lượt ngồi ở đó.
Bầu không khí lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ!
Bọn họ mới vừa biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện này khiến tất cả mọi người đều rất khiếp sợ.
Đại trưởng lão dẫn đầu chất vấn, vỗ thật mạnh trên bàn.
- Lý Đạo Duyên, ngươi dạy nhi tử tốt thật đấy! Vậy mà dám hạ độc thủ với Thắng Nhi?
Tứ Trưởng Lão lên tiếng theo.
- Thắng Nhi là Trúc Cơ viên mãn, lại là nội môn đệ tử của Chính Nhất Tông, tiền đồ vô hạn lượng! Kết quả tu vi cứ như vậy bị phế, đây là một tổn thất lớn của Lý gia ta!
Lục trưởng Lão cũng phụ họa nói.
- Đồng môn tương tàn, đây chính là điều tối kỵ của gia tộc! Ta thấy Lý Nhiên lên làm Thánh Tử, có chút hống hách rồi đấy!
Hai người bọn họ đều là phe cánh của đại trưởng lão, lúc này đương nhiên đứng ra nói giúp hắn ta rồi.
Lý Đạo Duyên chau mày.
Đại trưởng lão vẫn không phục hắn ta, đối nghịch hắn ta ở khắp nơi.
Lần này bị đối phương tóm được đầu chuôi, sợ rằng phải tàn nhẫn cắn mình một ngụm!
- Kỳ quái, sao Nhiên Nhi lại làm ra chuyện kích động như vậy chứ. . .
Trong lòng hắn ta có chút khó hiểu.
Lý Thắng không phải thứ tốt đẹp gì, giết cũng giết rồi, nhưng ở trước mặt mọi người phế bỏ tu vi của hắn ta, điều này phạm vào đại kiêng kỵ.
- Lý Đạo Duyên, hôm nay ngươi phải cho ta một cái công đạo, cho con ta một cái công đạo!
Đại trưởng lão tức giận nói.
Lý Đạo Duyên thở dài.
- Vậy ngươi muốn như thế nào ?
Đại trưởng lão hừ lạnh nói.
- Hung ác như vậy, đương nhiên phải dựa theo tộc quy mà xử lý! Lý Nhiên phế bỏ tu vi của nhi tử ta , dựa theo tộc quy, hắn cũng nên mất hết tu vi, trở thành phàm nhân!
Tất cả mọi người ở chỗ này đều ngẩn ra.
Lý Nhiên chính là Siêu Cấp Thiên Tài Thánh Phẩm Thiên Phú, là sự tồn tại kiêu ngạo của toàn bộ Lý gia!
Phế đi tu vi của hắn ? Đùa gì thế!
Lý Đạo Duyên cau mày nói.
- Điều đó không thể nào. Cho dù ta đồng ý, vị kia của U La điện cũng sẽ không đồng ý.
Đại trưởng lão dường như đã sớm dự liệu đối với đáp án này rồi.
Hừ lạnh một tiếng nói.
- Nếu đã như vậy, vậy thì mời Lão Tổ xuất quan đi! Để cho Lão Tổ tới chủ trì công đạo cho ta!
- Hừm!
Mọi người ở đây đều hít một hơi lãnh khí.
Lão Tổ xuất quan ?
Thì ra đại trưởng lão nghĩ ra chủ ý này!