Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 67: Trần trục thiên đố kỵ

Chương Trước Chương Tiếp

Những kiếm sách thanh y này là chấp sự của Vạn Kiếm Các, người nào người nấy thực lực siêu quần.

Nam nhân cầm đầu, tên là Trần Trục Thiên.

Là nhi tử của đại trưởng lão Vạn Kiếm Các, là đại sư huynh trong tông môn.

Cho dù Nhạc Kiếm Ly là thủ tịch, nhìn thấy hắn ta cũng phải gọi một tiếng "Trần sư huynh".

- Vạn Kiếm Các có phương pháp truy tìm đặc biệt, chỉ là không ngờ bọn họ tới nhanh như vậy.

Vẻ mặt Nhạc Kiếm Ly ngưng trọng.

Lý Nhiên vẫn đang ở trong phòng!

- Nhạc sư muội, cuối cùng cũng tìm được muội rồi!

Ánh mắt Trần Trục Thiên tràn đầy vui mừng.

- Từ sau khi muội tiến nhập bí cảnh vẫn không có tin tức gì khiến sư huynh lo lắng muốn chết!

Nhạc Kiếm Ly là tông môn thủ tịch, tướng mạo khuynh thành, thiên tư trác việt, là thiên chi kiều nữ chân chính.

Mà Trần Trục Thiên bất luận là thân phận, địa vị, tướng mạo, cũng đều vô cùng bất phàm.

Cho nên bất luận ở trong mắt tông môn trưởng lão hay là đệ tử bình thường thì hai người chính là một đôi trời đất tạo nên.

Lâu dần ngay cả Trần Trục Thiên cũng tự mình cho là như vậy.

Lần này sau khi Nhạc Kiếm Ly tiến nhập bí cảnh, rất lâu cũng không có tin tức gì, trong lòng Trần Trục Thiên nóng như lửa đốt, cho nên dẫn một đám chấp sự đến tìm kiếm tung tích của nàng ta.

Không ngờ lại tìm được nàng ở trong tiểu thôn này.

Nhạc Kiếm Ly lãnh đạm nói.

- Nhọc lòng Trần sư huynh lo lắng rồi.

- Thấy muội không có việc gì, ta cũng yên lòng.

Trần Trục Thiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, cau mày nói.

- Sư muội, tại sao muội không trở về tông môn, mà lại ở lại trong tiểu thôn này?

So với Kiếm Sơn Tiên Khí lượn quanh thì nơi đây quả thực rách nát.

Nhạc Kiếm Ly nói.

- Không có gì, thay đổi tâm tình, thả lỏng một chút mà thôi.

- Được rồi.

Trần Trục Thiên cũng không nghĩ nhiều.

- Vậy muội cùng ta trở về đi, mấy ngày trước chưởng môn còn nhắc tới muội đấy.

- Điều này…

Nhạc Kiếm Ly do dự một chút, vẻ mặt có chút không nỡ.

Mặc dù không muốn rời đi, thế nhưng trong lòng nàng rõ ràng, đây mới là lựa chọn tốt nhất.

- Được, vậy chúng ta đi thôi.

Nàng vừa dứt lời, Tôn a di đã đi ra.

- Nha đầu, ngươi có việc muốn ra ngoài sao? Chuẩn bị ăn cơm rồi, ăn xong rồi hẵng đi chứ!

Nhạc Kiếm Ly lắc đầu nói.

- Tôn a di, ta…

- Đúng rồi, tướng công của ngươi nói cánh tay đau, không nhấc lên nổi, bảo ngươi tới đút hắn ăn cơm kìa.

Tôn a di nói bổ sung.

- …

Nhạc Kiếm Ly bất đắc dĩ ôm mặt.

Gia hỏa này, hết lần này tới lần khác gây sự đúng lúc thật đấy…

- Tướng công?

Trần Trục Thiên cau mày nói.

- Sư muội, ta không nghe lầm chứ, muội lúc nào thì có đạo lữ rồi hả?

- Hiểu lầm mà thôi, chúng ta đi thôi.

Nhạc Kiếm Ly không muốn vướng bận thêm nữa.

- Hiểu lầm? Đây chính lời giải thích của muội với ta sao?

Sắc mặt Trần Trục Thiên u ám, chất vấn.

- Cho nên trong khoảng thời gian này, muội đều là cùng nam nhân khác ở chung một chỗ sao?

Lông mày Nhạc Kiếm Ly hơi nhíu lại, sắc mặt cũng lạnh xuống.

- Đúng thì sao mà không đúng thì như thế nào? Ta làm việc, có cần phải giải thích với ngươi sao?

- Ngươi!

Sắc mặt Trần Trục Thiên càng thêm âm trầm.

- Được lắm, ta ngược lại muốn xem xem, trong tiểu thôn này cất giấu ngọa long gì, có thể khiến muội để ý như vậy!

Nói xong muốn dẫn người đi vào trong phòng.

Xoẹt!

Nhạc Kiếm Ly rút bảo kiếm ra khỏi vỏ.

- Ta xem ai dám đi vào!

Trần Trục Thiên nghiến răng nghiến lợi.

- Muội lại vì một dã nam nhân, mà chĩa kiếm vào ta sao?

Ầm!

Kiếm Ý tung hoành, ở trước mặt hắn ta chém ra một khe rãnh!

Nhạc Kiếm Ly lạnh lùng nói.

- Lau sạch sẽ cái miệng của ngươi đi! Vượt qua con đường này, cũng đừng trách ta không quan tâm đến tình đồng môn!

Đám chấp sự ngơ ngác nhìn nhau.

Thủ tịch đệ tử và đại sư huynh muốn đánh nhau sao?

Vậy rốt cuộc bọn họ nên giúp ai đây?

Trần Trục Thiên tức sùi bọt mép.

Nhạc Kiếm Ly vì nam nhân khác mà muốn động thủ với hắn ta?

Mấy ngày nàng biến mất, hẳn là đều ở chung một chỗ với nam nhân này, nói không chừng hai người đã xảy chuyện gì!

Khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, sự đố kỵ đã khiến đầu óc của hắn ta bị chập mạch rồi.

Trần Trục Thiên bước về phía trước một bước.

Xoẹt!

Bảo kiếm của Nhạc Kiếm Ly vang rền.

Chỉ cần hắn ta lướt qua con đường này, thanh kiếm này chắc chắn sẽ bổ trên người hắn ta!

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, cổ họng Trần Trục Thiên có chút căng lên.

Đây là thiên tài xếp thứ hai trong bảng xếp hạng thiên kiêu, mặc dù hắn ta lớn tuổi hơn nàng, nhưng nếu thực sự đánh nhau hắn ta chưa chắc đã giành được phần thắng!

Cho dù thắng, cũng sẽ mất đi lòng nàng!

Trần Trục Thiên chớp mắt, cao giọng nói.

- Tên hèn hạ ở trong phòng kia, ngươi có gan thì ra đây ngay, đừng có núp sau lưng nữ nhân mà làm đồ thỏ đế nữa!

Hắn ta suy nghĩ cẩn thận rồi.

Nhạc Kiếm Ly nhất định là bị lời ngon tiếng ngọt che mắt, hiện tại chỉ cần hắn ta kích thích nam nhân kia ra ngoài, ép đối phương tự bỏ cuộc!

Hắn ta chính là Kiếm tiên cao quý, chẳng lẽ còn thua một Hương Dã Thôn phu sap?

- Ngươi có gan thì đi ra đây, đừng khiến ta phải xem thường ngươi!

Trần Trục Thiên chống nạnh kêu gào.

- Ồn ào gì đấy.

Giọng nói lãnh đạm vang lên.

Trong hư không xuất hiện một bàn tay kim sắc to lớn, ùn ùn kéo đến lao về phía Trần Trục Thiên!

- Cái gì vậy?

Trần Trục Thiên kinh sợ, vội vàng phi thân lui về phía sau.

Ầm!

Cự chưởng đánh xuống, đất rung núi chuyển!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️