Nhạc Kiếm Ly ngày ngày la hét muốn giết chết hắn, nhưng bây giờ lại chủ động sắc thuốc cho hắn?
Một màn này dưới cái nhìn của Lý Nhiên, vẫn luôn cảm thấy có chút quen thuộc "Đại Lang, tỉnh dậy uống thuốc đi".
- Ngươi nghi ngờ ta ở hạ độc trong thuốc sao?
Nhạc Kiếm Ly bị chọc tức quá chừng.
- Ngươi nằm ở đây ba ngày cũng đủ để ta giết ngươi hơn trăm lần rồi, còn cần phải phiền phức như vậy sao?
- Hình như cũng đúng…
Lý Nhiên xấu hổ vò đầu.
- Thuốc này ngày nào ta cũng đút ngươi uống, nếu trúng độc ngươi đã sớm bị độc chết rồi!
Nhạc Kiếm Ly trừng mắt oán hận nhìn hắn.
- Ngại quá, là ta trách oan cho ngươi… Đợi đã, ngươi nói ngày nào ngươi cũng đút cho ta sao?
Lý Nhiên nghi hoặc nói.
- Ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, làm sao ngươi đút thuốc cho ta được chứ?
Chưa từng nghe người nào bất tỉnh còn có thể uống thuốc, cũng không thể truyền nước được?
- Điều này…
Nhạc Kiếm Ly trong chốc lát nghẹn lời, sắc mặt không hiểu sao hơi đỏ lên.
Lý Nhiên thấy thế gật đầu nói.
- Ha hả, ta biết rồi.
Nhạc Kiếm Ly khẩn trương nói.
- Ngươi, ngươi biết cái gì?
- Ta biết ngươi đang gạt ta, mấy ngày nay căn bản không đút thuốc cho ta đúng không?
Lý Nhiên hừ hừ nói.
- …
Nhạc Kiếm Ly thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được liếm liếm môi, đôi môi anh đào hồng phấn khéo léo động lòng người.
- Ngươi cũng biết nhiều thật đấy…
Lý Nhiên kinh mạch hỗn loạn, ngay cả giơ tay lên cũng rất khó khăn.
Nhạc Kiếm Ly bưng chén thuốc, dùng thìa đút từng ngụm từng ngụm cho hắn.
Cả quá trình ánh mắt né tránh, không dám đối diện với hắn.
Lý Nhiên buồn cười nói.
- Ngươi là một tiên nữ chính đạo căn chính miêu hồng (*), vậy mà lại ở chỗ này chăm sóc một tên Ma Đầu. . . Việc này truyền ra ngoài, sợ rằng chính đạo sẽ không dung thứ cho ngươi.
(*): Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ, “chính hay không chính trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.
- Hừ, chẳng qua chỉ là trả nhân tình cho ngươi thôi mà!
Nhạc Kiếm Ly lạnh lùng nói.
- Hiện tại động thủ thắng không anh hùng, đợi vết thương của ngươi lành lặn, ta sẽ lại giết chết ngươi!
- …
- Ai u!
Lý Nhiên ôm ngực, kêu đau.
- Sao thế?
Nhạc Kiếm Ly đặt chén thuốc xuống, khẩn trương hỏi.
- Là thương thế tái phát sao? Có đau không?
- Đau, hay là ngươi xoa cho ta đi?
- Được.
Nàng vừa đồng ý một tiếng lại cảm thấy không đúng lắm.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Nhiên đang híp mắt mỉm cười nhìn nàng, làm gì có chút đau đớn nào chứ?
- …
Nhạc Kiếm Ly một quyền nện trước ngực hắn, xấu hổ nói.
- Ngươi cái đồ háo sắc này, đã bị thương thành cái dạng này rồi còn không chịu đứng đắn!
Sắc mặt Lý Nhiên trắng nhợt, thiếu chút nữa bị một quyền này tiễn đi.
Cô nàng này hạ thủ thật là tàn nhẫn. . .
Nhạc Kiếm Ly tức giận quay đầu, ra vẻ không muốn để ý tới hắn nữa.
- Đừng tức giận, đùa chút thôi mà, chúng ta coi như là chiến hữu sống chết có nhau. Nào tới đây, bắt tay cái!
Lý Nhiên mỉm cười vươn tay.
- Đồng sinh cộng tử. . .
Ánh mắt Nhạc Kiếm Ly trở nên mềm mại, xụ mặt nói.
- Tại sao lại phải nắm tay?
- Đây là lễ tiết truyền thống ở quê hương chúng ta, nắm tay đại biểu chúng ta là bằng hữu.
Lý Nhiên giải thích.
- …
Nhạc Kiếm Ly vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt liếc hắn một cái.
- Quê nhà ngươi không phải là Vô Ương Thành sao? Sao ta chưa nghe nói còn có loại lễ tiết này nhỉ?
- Ta còn có thể gạt ngươi sao? Tục ngữ nói rồi: Kính lễ nắm chặt tay, ngươi chính là nữ bằng hữu của ta. . . khụ khụ, hảo bằng hữu.
- Lại còn có thứ bịa đặt này sao.
Nhạc Kiếm Ly đặt bàn tay mềm mại vào lòng bàn tay của hắn, cảm nhận được sức nóng mãnh liệt kia, gò má lại bắt đầu nóng rần lên.
- Lý Nhiên, đợi ta nghiên cứu sâu Phần Thiên Quyết này, chắc chắn sẽ thắng được ngươi!
- Cố lên.
Lúc này, cửa phòng bị gõ, một nữ nhân trung niên đi đến.
Sau khi nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi nở nụ cười.
- Thật tốt quá, tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!
Lý Nhiên sửng sốt.
- Vị này chính là. . .
- Đây là Tôn a di người cho chúng ta mượn phòng, là người rất hiền lành tốt bụng.
Nhạc Kiếm Ly giới thiệu.
Cũng không bởi vì đối phương là phàm nhân mà có bất kỳ sự miệt thị hay kiêu căng nào.
Tôn a di nói.
- Tiểu tử, ngươi có thể kiếm được lão bà tốt như vậy, sau này nhất định phải đối xử tốt với người ta đấy.
- Tôn a di, ngươi hiểu lầm, chúng ta không phải đôi phu thê đâu…
Nhạc Kiếm Ly luống cuống tay chân giải thích.
- Haizz, loại chuyện này sao có thể giấu diếm được ta chứ?
Tôn a di cười híp mắt nói.
- Không phải phu thê, sao ngươi có thể mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, sắc thuốc cho hắn uống chứ ? Còn dùng miệng đút thuốc cho người ta nữa chứ?
Lý Nhiên: (⊙_⊙ )
- Cái gì? Dùng miệng sao?
Hắn ngơ ngác nhìn Nhạc Kiếm Ly.
- Ngươi, ngươi đừng nghe Tôn a di nói lung tung, căn bản không có chuyện đó!
Nhạc Kiếm Ly xấu hổ giậm chân một cái, xoay người chạy mất dép.
Biểu hiện của nàng, ngược lại đã xác nhận tính chân thực của lời này rồi…
Lý Nhiên hai mắt vô thần, nằm ở trên giường, giống như cái xác không hồn.
- Nụ hôn đầu của lão tử, cứ như vậy mất rồi ? Hu hu hu, sư tôn, đệ tử có lỗi với ngươi!
Tôn a di hiền lành mỉm cười, cảm thán nói.
- Tuổi trẻ thật tốt ~
- …
Mấy ngày tiếp theo, Lý Nhiên ở lại Vân Tiêu thôn nho nhỏ này.
Có sự tồn tại của Đoạt Thiên Công và tiên tài, tình trạng thương tích của hắn nhanh chóng bình phục.
Mà Nhạc Kiếm Ly giống như không có chuyện gì, mỗi ngày ngoại trừ nghiên cứu Phần Thiên Quyết thì chính là cãi nhau ầm ĩ với Lý Nhiên.
Thực ra nàng ta đã sớm có thể rời đi, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng luôn có chút không nỡ.
Hôm nay, nàng ta đang ở trong sân phơi y phục, một loạt tiếng xé gió gào thét mà đến.
Mấy kiếm khách thanh y xuất hiện trước mặt nàng.
Nhạc Kiếm Ly nhìn thấy người kia đứng đầu, đồng tử không khỏi hơi co rụt lại.
- Sao hắn cũng tới đây chứ?