Ánh mắt Tống Thanh Tùng sợ hãi nhìn Lý Nhiên.
Lúc này bản thân hắn ta bị trọng thương, tu vi mất hết, hoàn toàn chính là thịt cá nằm trên thớt gỗ.
- Ta là bị bắt, vừa rồi ý thức bị yêu ma khống chế, căn bản là cái gì cũng không biết!
Hắn ta bối rối giải thích.
Thật ra thần chí của hắn ta vẫn rất thanh tỉnh, thậm chí còn chủ động dùng chung linh lực với Đào Ngột....
Chẳng qua việc này dám dám để cho hai người bọn họ biết?
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Vừa rồi ở bên ngoài đất trống, ngươi muốn giết ta đúng không?
Trong lòng Tống Thanh Tùng căng thẳng, vội vã không ngừng nói:
- Ngài hiểu làm, sao có thể như thế! Ta nào dám động thủ với Ngài!
- Phải không?
Lý Nhiên nhìn hắn ta:
- Lúc trước có rất nhiều cơ hội loại bỏ ngươi, biết vì sao ta lưu ngươi lại đến bây giờ không?
- Vì, vì sao?
Trong lòng Tống Thanh Tùng có dự cảm không tốt.
- Bởi vì chỉ đào thải thì có lợi cho ngươi quá rồi, phải ép khô giá trị của ngươi, sau đó sẽ cho ngươi đi chết.
Lý Nhiên cười tủm tỉm nói.
Nhất thời Tống Thanh Tùng như rơi vào hầm băng.
- Ngươi không thể giết ta! Ta là đích truyền của Thần Đạo Cung, sư tôn là Hạo Nguyệt tôn giả, giết ta ngươi tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn!
Hắn ta khàn cả giọng.
Lúc này Nhạc Kiếm Ly cũng nói:
- Lý Nhiên, ngươi không thể giết hắn ta.
Lý Nhiên nhướng mày:
- Không phải là ngươi coi trọng Tống Thanh Tùng đấy chứ, lại nhiều lần ra mặt vì hắn ta?
- Ngươi nói bậy cái gì đó?
Nhạc Kiếm Ly tức giận nói:
- Sao ta có thể coi trọng loại phế vật này!
Bộ dáng của nàng ta giống như đã bị vũ nhục cực lớn.
Lý Nhiên lầm bầm nói:
- Không chừng còn có người thích loại nhặt rác này!
- Ta, không, có, thích!
- Ngươi rống lớn tiếng như vậy làm gì?
.....
Vẻ mặt Tống Thanh Tùng không nói gì.
Nghe hai người cãi nhau thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
- Các ngươi thật sự không xem ta là người......
Có điều chỉ cần có thể tiếp tục sống, bị vũ nhục vài câu thì tính là gì?
Chờ hắn ta trở lại tông môn, nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá thật lớn!
"Đến lúc đó ta sẽ giết người kia, vu oan đến trên người Lý Nhiên, lại thả ra tin tức hắn đạt được truyền thừa của Tiên Đế,... Ha ha, hàng loạt chính đạo nhất định sẽ không tùy ý để hắn trưởng thành!"
"Về phần Nhạc Kiếm Ly, cấu kết với Thánh Tử Ma Môn, giết hại đồng đội chính đạo.....Tuyệt đối để cho nàng ta không chịu nổi!"
Trong lòng Tống Thanh Tùng cười lạnh, ánh mắt càng dữ tợn hơn.
...........
Lý Nhiên nhíu mày nói:
- Ngươi cũng chán ghét hắn ta, vì sao còn ngăn cản ta?
Nhạc Kiếm Ly trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Tống Thanh Tùng là đệ tử đích truyền của Thần Đạo Cung, thần định buộc định với ngọc bài, ngươi giết hắn ta, Thần Đạo Cung có thể biết ngay lập tức!
- Mười người tiến vào bí cảnh, chín người đều là chính đạo, chỉ có một mình ngươi là Ma Môn, ai giết hắn ta căn bản không cần nghi ngờ!
- Thần Đạo cung sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tuy rằng thực lực Tống Thanh Tùng bình thường, nhưng bởi vì thường xuyên xoát cảm giác tồn tại, ảnh hưởng ở thế giới phàm tục cũng không tầm thường.
Hiện giờ chết ở trên tay ma đạo, đây là đánh vào mặt Thần Đạo Cung!
Tuy rằng U La điện rất cường đại, nhưng Thần Đạo Cung cũng không phải ngồi không.
Lại nói một tông môn đỉnh cấp, quyết tâm đối phó một người cảnh giới Kim Đan, quả thật không cần nhiều biện pháp!
Lý Nhiên cũng không thể trốn tránh vĩnh vĩnh ở trong tông môn được đúng không?
Lý Nhiên nhéo cằm nhìn nàng ta:
- Cho nên..... ngươi là đang quan tâm ta?
Ánh mắt Nhạc Kiếm Ly bối rối, quay đầu đi....nói:
- Ai, ai quan tâm ngươi? Vừa rồi ngươi cứu ta một mạng, con người ta ân oán rõ ràng.....
m thanh nàng ta càng nói càng nhỏ, dần không đủ tự tin.
Lý Nhiên buồn cười nhìn nàng ta:
- Có người nào đã nói với ngươi chưa, có đôi khi ngươi còn rất đáng yêu?
- Có...nhưng..nhưng đáng..yêu?
Trong nháy mắt hai má Nhạc Kiếm Ly đỏ bừng, nói năng lộn xộn:
- Ta, ta không đáng yêu! Nếu còn nói bậy, ta, ta giết ngươi!
Bộ dáng bối rối làm cho Lý Nhiên buồn cười.
- Được rồi.
Hắn nhịn không được xoa đầu Nhạc Kiếm Ly:
- Ngươi chính là Phượng Ngạo Thiên, một chút cũng không đáng yêu, được chưa?
-............
Nhạc Kiếm Ly giống như bị điểm huyệt, ngơ ngác đứng tại chỗ, ngay cả vành tai cũng trở nên đỏ bừng.
Qua một hồi lâu, nàng đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi:
- Lý Nhiên, ta nhất định sẽ giết ngươi!
- A, đã biết.
-......
........
Lý Nhiên nhìn từ trên cao xuống, nhìn Tống Thanh Tùng nằm trên mặt đất.
- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thả ta, ta cam đoan tông môn sẽ không tìm ngươi gây phiền toái!
Tống Thanh Tùng cười mỉa nói.
Lý Nhiên gật đầu:
- Ngươi như ta quả thật rất sợ phiền phức.
Tống Thanh Tùng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
- Cảm ơn Thánh Tử............
Ầm!
Một cây ngân thương xuyên thủng mi tâm của hắn ta, gắt gao đóng hắn trên mặt đất.
Trong mắt Tống Thanh Tùng còn lóe lên vui sướng được sống sót sau tai nạn, đồng tử dần khuếch tán, hào quang ảm đạm.
Nhạc Kiếm Ly thở dài.
- Địa vị của Hạo Nguyệt tôn giả rất cao, ngươi giết đệ tử của hắn, chuyện này sẽ không tốt.
- Ai nói ta giết hắn?
Lý Nhiên cười nói:
- Rõ ràng là hắn chết trên tay yêu ma, có quan hệ gì với ta?
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu nói:
- Vậy ngươi không sợ ta sẽ mật báo sao? Hay là ngươi muốn giết ta diệt khẩu?
- Không cần phiền phức như vậy.
Vẻ mặt Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Nếu ngươi dám mật báo, ta sẽ nói chuyện ngươi mặc nội y hồng nhạt ra.
Nhạc Kiếm Ly:...........
- Lý Nhiên, lượng kiếm đi.......
Nàng ta chậm rãi rút trường kiếm ra.
- A?
- Ta với ngươi phải quyết một trận tử chiến!
-.......