- Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Nhạc Kiếm Ly cảnh giác nói:
- Bên trong quan tài này không phải tiên đế, mà là yêu ma!
Dựa theo văn tự biểu hiện quy tắc thí luyện, ba người bị chia làm hai đội.
Trong đó Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly một đột, nhiệm vụ là giết chết yêu ma trong quan tài.
Bởi vì Tống Thanh Tùng đụng vào quan tài, tự động tổ đội cùng yêu ma, nhiệm vụ còn lại là....
Giết bọn họ.
- Trách không được lần thăng cấp này lại là ba người, thì ra đều đã sắp đặt tốt.
Lý Nhiên lạnh lùng nói.
Nhạc Kiếm Ly sửng sốt, lập tức hiểu được.
Ba người thăng cấp, người bị bắt bất đắc dĩ đụng vào quan tài kia, khẳng định là người yêu nhất.
Mà hai cường giả còn lại sẽ tự động tổ đội.
Nói rõ trong nhận thức về ý chí của bí cảnh, con yêu mà này vô cùng cường đại, cường đại đến mức đủ để xóa sạch sự chênh lệch của Tống Thanh Tùng và bọn họ!
- Cho nên, nơi này rốt cuộc chứa cái gì?
Ánh mắt ba người tập trung trên quan tài lớn.
Ngoài trừ khe hở không ngừng có sương dày đặc tràn ra, nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.
- Có lẽ là lầm rồi, sao ta có thể tổ đội cùng yêu ma được?
Tống Thanh Tùng xoay người chuẩn bị rời đi, hắn ta không muốn làm kẻ địch của hai tên biến thái này.
Đúng lúc này, từ khe hở vươn ra một bàn tay đầy lông, vững vàng bắt được cổ tay hắn.
- Đây là cái.............
Còn chưa nói xong đã bị kéo vào quan tài.
- A a a a!
Tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế* của Tống Thanh Tùng vang lên trong quan tài.
(*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng)
Ước chừng khoảng thời gian một chén trà nhỏ, tiếng kêu thảm thiết mới dần dần dừng lại.
Ầm!
Nắp quan tài bị ném đi, một con quái vật chậm rãi bò ra.
Chỉ thấy thân thể hắn giống như hổ, đầy lông, nhưng lại có khuôn mặt người, một cặp răng nanh lợn rừng nhô ra, bộ dáng hết sức hung ác.
Mà gương mặt người kia rõ ràng đúng là Tống Thanh Tùng!
Chẳng qua hiện tại đôi mắt hắn ta xanh trắng, không có con ngươi, hiển nhiên đã đánh mất ý thức.
- Thân hổ mặt người ......vậy mà là Đào Ngột!
Đồng tử Nhạc Kiếm Ly co rụt lại.
Đào Ngột có tên khác là Ngạo Ngoan, chính là cự yêu thượng cổ trong truyền thuyết.
Thân hổ mặt người, cực kỳ hung ác!
Yêu ma trước mắt chỉ có một tia huyết mạch ác thú mà thôi, nhưng cho dù chỉ là một tia huyết mạch nhạt như thế thì cũng là tồn tại đặc biệt khủng bố!
- Ăn, các, ngươi!
Thanh âm Đào Ngột phát ra mất tiếng khó nghe, nước miếng chảy dọc từ khóe miệng.
Nó bị phong ấn ngủ say mấy ngàn năm, hiện tại cực kỳ thèm khát tư vị máu thịt!
- Đây là thí luyện cuối cùng sao? Có hơi biến thái quá rồi!
Vẻ mặt Nhạc Kiếm Ly chua xót.
- Súc sinh mà thôi, không phải làm thịt là được rồi sao?
Lý Nhiên rút ngân thương ra, vọt người tới.
Trong lúc nhất thời thương ý tung hoành, yêu ma gào thét, một người một yêu đánh thành một đoàn.
Nhạc Kiếm Ly loại bỏ tạp niệm, ánh mắt trở nên trầm tĩnh, ngự kiếm gia nhập chiến đoàn.
Rầm rầm rầm!
Trong lúc nhất thời, trong đại điện nổ vang từng trận, đạo pháp kiếm khí tung hoành gào thét!
Sắc mặt hai người càng đánh càng trầm.
Thực lực của Đào Ngột này quả thật là mạnh khủng bố!
Không chỉ có lực vô cùng lớn, còn có thể miễn dịch với đạo pháp, mấu chốt là màn sương dày phát ra lại có thể từng bước xâm chiếm linh lực!
Mỗi một lần giao thủ cùng nó, một lượng lớn linh lực trong cơ thể bị xói mòn!
Hơn nữa bởi vì có tồn tại của Tống Thanh Tùng, nó đạt được tu vi Kim Đan kỳ, còn có thể sử dụng đạo pháp Thần Đạo Cung!
- Không được, nếu tiếp tục đánh như vậy chính là chậm rãi chết đi!
Trong mắt Nhạc Kiếm Ly hiện lên quyết định.
Nàng ta thoát ra khỏi chiến đoàn, nhanh chóng bóp pháp quyết trong tay, hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẽ mở:
- Đốt!
Thần quang trên trường kiếm tăng vọt, nhanh chóng biến lớn ở trong không trung, cuối cùng biến thành một thanh cự kiếm to không gì sánh được!
Cự kiếm nhắm ngay Đào Ngột ở phía xa, tinh thuần kiếm ý tràn ngập cả không gian.
Lý Nhiên kinh ngạc nhìn nàng ta một cái.
Cô gái này quả nhiên có chút thủ đoạn!
Hai tay Nhạc Kiếm Ly dùng sức áp chế:
- Trảm!
Cự kiếm lên tiếng đáp lại mà động, mang theo kiếm ý vô cùng sắc bén gào thét phóng tới!
Cự kiếm vô khuyết, chém yêu diệt ma!
- Graooo!
Con ngươi trắng xanh của Đào Ngột tràn đầy hung ác, lại có thể trực tiếp đưa tay bắt lấy!
Trong mắt Nhạc Kiếm Ly hiện lên một tia vui mừng.
- Yêu ma này quá khinh thường, một kiếm này của ta cũng không phải là...............
Còn chưa dứt lời, đôi mắt thanh tú của nàng ta trợn lên, giống như bị bóp cổ.
Chỉ thấy bàn tay to lớn của Đào Ngột bắt lấy kiếm phong, mặc cho cự kiếm run rẩy thể nào cũng không giãy ra!
Kiếm khí nháy mắt bị màn sương cắn nuốt sạch sẽ!
- Không, không có khả năng!
Đào Ngột tươi cười dữ tợn, ngón tay dùng sức, trực tiếp biết cự kiếm vỡ vụn từng mảnh!
Cự Khuyết quay về nguyên hình, biến thành trường kiếm bay trở về, cắm trên mặt đất nhẹ nhàng run rẩy.
Nhạc Kiếm Ly lui về sau một bước, ánh mắt bối rối.
Yêu mà này quá mạnh mẽ, căn bản không phải ở cảnh giới Kim Đan có thể đối phó được!
- Graooo!
Đào Ngột hét lên phi đến, nàng ta muốn rời khỏi đã không còn kịp rồi.
Ầm!
Đúng lúc này, Lý Nhiên một thương đánh bay nó ra, đập gãy tận mắt cây cột mới dừng lại.
Hắn liếc nhìn Nhạc Kiếm Ly một cái:
- Không sao chứ?
Nhạc Kiếm Ly trầm mặc lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hiển nhiên đã mất đi tin tưởng.
Bên kia, Đào Ngột lung lay đứng lên, con ngươi âm ngoan nhìn chằm chằm Lý Nhiên.
- Ăn, ngươi!
- Ăn ăn cái ốc vòi voi đại gia ngươi, xú đệ đệ, thật sự nghĩ bản thân được rồi?
Lý Nhiên cắm ngân thương trên mặt đất, vén tay áo:
- Hôm nay không vặn đầu ngươi xuống dưới, ta sẽ không theo họ Lý nữa!