Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 57: Tu dưỡng cơ bản của công cụ người

Chương Trước Chương Tiếp

Tống Thanh Tùng cau mày nói:

- Nhạc Kiếm Ly, ngươi có ý gì?

- Nghe không hiểu à?

Ngón tay cái của Nhạc Kiếm Ly nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm ra, kiếm ý lập tức cuộn trào mãnh liệt ra.

- Cần ta giải thích cho ngươi không?

Tóc gáy Tống Thanh Tùng dựng thẳng lên, không khỏi lui về sau một bước.

Cô nương này không dễ trêu chọc vào!

- Ngươi đây là có ý gì? Thân là chính đạo, chẳng lẽ lại muốn bảo vệ tên ma đầu này sao?

Hắn ta chất vấn.

- Chính đạo?

Nhạc Kiếm Ly khinh thường nói:

- Hành vi của ngươi sau khi tiến vào Bí Cảnh cũng xứng với hai chữ này sao?

Giết đồng bào, đoạt linh dược, đánh lén trên thang mây…

Nhạc Kiếm Ly đã chán ghét hắn ta đến cực điểm rồi.

Sắc mặt Tống Thanh Tùng có hơi xấu hổ nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ nói:

- Cho dù ngươi xem thường ta thì truyền thừa này cũng chỉ có thể do một người đạt được, chẳng lẽ ngươi muốn chắp tay cho không nó? Không loại bỏ Lý Nhiên thì ta và ngươi đều không có cơ hội!

Nhạc Kiếm Ly bất vi sở động (*), cười lạnh nói:

- Ngươi sẽ không thật sự cảm thấy Lý Nhiên bị loại bỏ thì ngươi sẽ có cơ hội chứ?

Tống Thanh Tùng trầm mặc.

Đúng là hắn ta không phải là đối thủ của Nhạc Kiếm Ly.

Nhưng như này còn tốt hơn là phải đối mặt với Lý Nhiên, tên kia thực sự quá kinh khủng!

- Độ khó của thí luyện càng lúc càng lớn, nếu lần này cần giữ lại ba người thì tất nhiên có đạo lý của nó. Lý Nhiên không thể bị loại bỏ cho đến khi chưa biết được nội dung thí luyện cuối cùng.

Nhạc Kiếm Ly có dự cảm, độ khó của thí luyện cuối cùng sẽ là cấp Địa Ngục.

Nếu như không có Lý Nhiên thì trong lòng nàng ta cũng không nắm chắc.

- Chờ khi thí luyện kết thúc, ta sẽ nhất định tự tay giết chết hắn!

Nhạc Kiếm Ly oán hận nói.

Tống Thanh Tùng nhức đầu, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Giống như hai người này không phải kẻ thù mà là… tiểu tình nhân cãi nhau?



Lý Nhiên thay y phục khác, đứng trước đại môn màu đỏ thẫm cao hơn mười thước, ngẩng đầu nhìn về phía tấm bảng lớn phía trên.

Phía trên có hai chữ cứng cáp mạnh mẽ chứa đựng Đại Đạo Chí Lý, chỉ liếc nhìn thôi mà thần hồn đã run rẩy:

Thiên Cung.

- Khẩu khí thật đúng là không nhỏ…

Lý Nhiên lắc đầu.

- Thật sự coi mình là Ngọc Đế.

Nhạc Kiếm Ly đi đến bên cạnh hắn, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Lúc này linh lực của Lý Nhiên dâng trào, khí huyết như long, hiển nhiên đã hồi phục lại thời kỳ toàn thịnh.

- Cái này ngay cả thời gian một nén nhang cũng chưa đến thì phải? Tốc độ khôi phục nhanh như vậy sao?

Trong lòng Nhạc Kiếm Ly âm thầm cảm thán.

- Thật sự là một quái vật…

Thật không ngờ Bí Cảnh dồi dào linh khí này lại nơi nuôi dưỡng Đoạt Thiên Công tốt nhất.

Không chỉ có tốc độ hồi phục của Lý Nhiên tăng nhanh mà ngay cả tu vi ở đây cũng đang tăng tốc.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tống Thanh Tùng, nhếch miệng nhe răng cười.

Trong lòng Tống Thanh Tùng lập tức sợ hãi, vội vàng cúi đầu, sau lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

- Hắn sẽ không biết những gì vừa xảy ra chứ…

[Vòng thí luyện thứ ba kết thúc.]

[Ba người thăng cấp…]

[Vòng thí luyện cuối cùng mở ra.]

Khi dòng văn tự trong không trung tiêu tan thì đại môn của cung điện tráng lễ cũng từ từ mở ra.

Nhìn vào, bên trong u ám sâu thẳm, căn bản không nhìn rõ cái gì.

- Đi thôi.

Lý Nhiên trực tiếp nhấc chân đi vào.

Hai người cũng vội vàng đuổi theo.

Bên trong là một hành lang được bóng tối bao phủ, ngoại trừ ánh nến lập lòe ở hai bên thì không còn chút ánh sáng nào nữa.

Ba người đi dọc theo hành lang rất lâu, cuối cùng cũng đi đến cuối con đường.

Trước mặt là một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.

Khí thế trang nghiêm, minh trụ tố khiết.

Kim Long được chạm khắc trên cây cột đỏ thắm, xung quanh tất cả đều hiện lên thần vận. Trên trần có một viên bảo châu lớn chiếu sáng cả không gian.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Ba người nhìn cỗ quan tài lớn trước mặt thì ánh mắt đều đờ đẫn.

Tình huống gì đây?

Không có vương tọa, cũng không có Cổ Đế mà chỉ có một cỗ quan tài?

- Chẳng lẽ đây không phải tẩm cung của Tiên Đế mà là Đế Lăng à?

Tống Thanh Tùng khó hiểu nói.

Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly nhìn nhau, cảm giác có điều gì đó không đúng lắm.

Trong quan tài này có Tiên Đế sao?

Mai táng mình trong tẩm cung, bố cục kia không phải cũng quá nhỏ rồi.

Lúc này Nhạc Kiếm Ly nói:

- Vì sao còn chưa tuyên bố nội dung thí luyện?

Lý Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói với Tống Thanh Tùng:

- Đi, mở quan tài ra.

- Hả?

Tống Thanh Tùng lại càng hoảng sợ hơn, đầu rung như trống bỏi:

- Khắp chỗ này đều lộ ra sự quỷ dị, ta không dám đi.

- Ngươi không mở nắp quan tài ra thì ta sẽ mở Thiên Linh Cái của ngươi ra. Ngươi tự chọn đi!

Lý Nhiên lạnh lùng nói.

Hắn đã năm lần bảy lượt buông tha cho tên này, hắn chờ thời khắc này lâu lắm rồi.

Thân là công cụ người thì phải có giác ngộ của công cụ người.

Tống Thanh Tùng rùng mình một cái, nhìn về phía Nhạc Kiếm Ly như cầu xin sự giúp đỡ.

Nhưng đối phương lại đứng ôm kiếm trầm mặc không nói gì, hiển nhiên là cũng ngầm cho phép chuyện này.

- Được, ta mở!

Tống Thanh Tùng không thể làm gì được mà chỉ có thể cắn răng đi đến cỗ quan tài đen trước mặt, nắm lấy nắp quan tài dùng sức đẩy ra một cái!

Răng rắc!

Quan tài lộ ra một khe hở, vô số hắc vụ tràn ra.

Cùng lúc đó, trên không trung có văn tự hiện lên:

[Mở ra vòng thí luyện cuối cùng…]

- Quả nhiên là chỉ cần mở quan tài ra là có thể ra mở ra thí luyện…

Ngay sau đó, ba người đều ngẩn ra.

Chỉ thấy dòng văn tự chuyển động trong không trung:

[Thí luyện một: Trừ yêu… Người tham dự: Lý Nhiên, Nhạc Kiếm Ly.]

[Thí luyện hai: Sát nhân… Người tham dự: Tống Thanh Tùng.]

Thí luyện cuối cùng lại là hai nhiệm vụ khác nhau!

(*) Bất vi sở động: Không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️