- Đúng là một người kỳ quái. . .
Nhạc Kiếm Ly nhìn Lý Nhiên, ánh mắt có chút phức tạp.
Ở trong quan niệm của nàng ta, người trong Ma Môn bình thường đều hám lợi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nhưng Lý Nhiên lại không hề như vậy.
Hắn vì bảo vệ nghiêm của mình, bằng lòng chống lại Đại Đế ý chí, giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, thực sự không giống những việc mà ma đạo thường làm.
Nhạc Kiếm Ly tự vấn không có dũng khí như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh sự kính phục.
Chẳng biết tại sao, không muốn nhìn thấy hắn ngã xuống vào giây phút cuối cùng, nhịn không được mà đưa tay giúp đỡ.
Nhưng mà sau đó nhớ tới việc Lý Nhiên đoạt mất tiên tài của nàng ta, còn đùa giỡn trêu cợt nàng, nhất thời lại nghiến răng nghiến lợi.
- Có cốt khí nữa, cũng không sửa đổi được cái tính hạ lưu bại hoại!
Lý Nhiên nhìn về phía cung điện, trong mắt lóe lên một tia kiêng kỵ.
- Không ngờ nơi này Đạo Tắc lại mạnh như vậy, nếu không phải Đoạt Thiên Công quỷ dị dũng mãnh, chỉ sợ ta thực sự không thể lên được.
Bình thường Đoạt Thiên Công có thể tự động vận chuyển tu luyện.
Mà khi hắn chủ động thôi động, lại có năng lực cắn nuốt vạn pháp.
Thần Lôi Liệt Hỏa tất cả các chiêu Đạo Tắc kia triệu hoán, đều bị Cổ triện thần bí trên người hắn hấp thu sạch sẽ.
Nhưng mà chiêu này tuy mạnh, nhưng cũng không phải là vô địch, đối phương công kích càng mạnh, linh lực tiêu hao lại càng nhanh.
Hắn cảm nhận được đan điền của mình trống rỗng, không khỏi gượng cười.
- Khá lắm, lúc này thực sự một giọt cũng không có.
Nhạc Kiếm Ly đứng bên cạnh, buồn cười nhìn hắn.
- Không phải ngươi muốn đi ngược lên trời, chất vấn Tiên Đế sao? Sao nào, hiện tại không thể gánh nổi nữa rồi hả?
Lý Nhiên liếc mắt nhìn nàng ta.
- Vậy cũng tốt hơn quỳ rạp trên mặt đất làm một con cẩu mạnh mẽ.
Nhạc Kiếm Ly nổi giận.
- Ngươi nói ai là cẩu?
- Người nào nằm trên đất thì người đó là cẩu.
- Vừa rồi không có ta đỡ ngươi, ngươi đã sớm rơi xuống rồi, ngươi người này còn có lương tâm không đấy?
- Đàm luận lương tâm với Ma Giáo Yêu Nhân, ngươi có chỉ số thông minh không vậy?
- Ngươi!
Hai người nổi giận đùng đùng nhìn nhau, tràn ngập mùi thuốc súng.
Vẫn là Lý Nhiên không nhịn nổi trước.
- Được rồi, chỉ đùa với ngươi thôi, chuyện vừa rồi thực sự rất đa tạ ngươi.
Nếu như vừa rồi Nhạc Kiếm Ly xuất thủ, hoàn toàn có cơ hội đào thải hắn, thậm chí đánh trọng thương.
Nhưng nàng ta không những không làm như vậy, còn vươn tay giúp đỡ hắn một phen.
Quả thực là ngoài dự liệu của Lý Nhiên.
- Cắt, ai mà thèm lời đa tạ của ngươi chứ?
Nhạc Kiếm Ly khinh thường hừ một tiếng, khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Lý Nhiên tìm một chỗ đất bằng phẳng ngồi xuống.
- Bây giờ ngươi là người duy nhất có cơ hội giết chết ta, ngươi xác định không động thủ sao?
Nhạc Kiếm Ly cười lạnh nói.
- Ai nói ta không động thủ? Đợi đến lúc ngươi khôi phục linh lực ta sẽ xuất thủ, trực tiếp một kiếm muốn mạng của ngươi!
- Ồ, vậy chúc ngươi thành công.
Lý Nhiên lấy ra một viên đan dược nuốt vào, khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, trực tiếp bắt đầu minh tưởng.
Nhạc Kiếm Ly.
- ? ? ?
- Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Nàng rút trường kiếm ra, ở Lý Nhiên trước mặt khoa tay múa chân một lúc lâu.
Nhưng hắn lại không có chút phản ứng nào, ngay cả lông mi cũng không động một cái.
- Cắt, thật là nhàm chán…
Nhạc Kiếm Ly hậm hực thu hồi trường kiếm.
Đột nhiên ánh mắt nàng ta ngựng đọng, chỉ thấy y phục của Lý Nhiên sớm đã rách tả tơi, cơ thể cường tráng đều lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét.
Không khỏi gò má đỏ lên, hoảng sợ vội vàng xoay người đi.
- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn. . .
- Đợi một chút, không đúng! Hắn cũng đã nhìn ta, tại sao ta lại không thể nhìn hắn chứ?
Nhạc Kiếm Ly tức giận quay trở lại, đúng lý hợp tình nhìn chằm chằm hắn.
Vóc dáng của Lý Nhiên thực sự tốt.
Bắp thịt toàn thân phồng lên rắn chắc, ẩn chứa sức bật mạnh mẽ, nhưng đường nét lại rõ ràng lưu loát, không chút mập mạp chút nào.
Cách giải thích hoàn mỹ chính là lưng hổ thắt lưng lang.
Nhạc Kiếm Ly càng xem khuôn mặt càng đỏ, cuối cùng khuôn mặt sắp bốc hơi.
- Đẹp không?
Lý Nhiên đột nhiên nhắm mắt lại hỏi.
- Tốt. . . Phi phi phi, xấu chết đi được!
Nhạc Kiếm Ly giống nhi bị dẫm vào đuôi, giống như chạy trốn chạy ra xa.
Núp ở phía xa, vỗ vỗ lồng ngực, xoa dịu trái tim đang điên cuồng đập loạn.
- Quả nhiên là Ma Giáo Yêu Nhân, không có cảm thấy thẹn chút nào cả!
Bởi vì Lý Nhiên chọc thủng Đạo Tắc, khiến cho áp lực hoàn toàn biến mất, sau khi mấy người còn lại ý thức được giống như phát điên lao về phía trên.
Người lên núi trước tiên là Tống Thanh Tùng.
Khi hắn ta bước lên thổ địa, thang mây trong nháy mắt bất mất, những người còn lại kinh ngạc hét lớn rơi xuống dưới, ở giữa không trung bị đưa ra khỏi bí cảnh.
- Phù ~ thật tốt quá, Lão Tử tấn cấp rồi!
Tống Thanh Tùng thở hổn hển, vẻ mặt mừng như điên.
Hắn ta đánh giá xung quanh, chú ý tới Lý Nhiên cách đó không xa đang nồi khôi phục sức lực.
Hình ảnh Lý Nhiên vừa rồi ương ngạnh đối kháng thiên lôi, hắn ta nhìn thấy toàn bộ, trong lòng không khỏi run nhè nhẹ.
Ma Đầu này quá mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng!
- Truyền thừa cuối cùng chỉ có một người giành được, nếu như đợi hắn khôi phục, ta nhất định sẽ bị loại!
- Hiện tại tu vi của hắn gần tàn phế rồi, đây là cơ hội duy nhất của ta!
Rất nhanh Tống Thanh Tùng phi kiếm trong tay, từ từ lao về phía Lý Nhiên.
Ánh mắt dần dần trở nên âm hiểm hung ác.
Coong!
Một đạo kiếm quang lóe lên, ở trước mặt hắn ta chém ra một cái khe.
Tống Thanh Tùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nhạc Kiếm Ly đang ôm trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng.
- Cút.