Lý Nhiên cuối cùng vẫn không lay chuyển được Tiêu Thanh Ca, bất đắc dĩ nhận lấy Sinh Linh Quả.
- Nhưng dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết chỗ ở chứ ? Nếu không làm sao ta tìm được ngươi chứ?
Hắn dò hỏi.
Tiêu Thanh Ca híp mắt cười nói.
- Chờ ngươi đến Vô Ương Thành rồi, đương nhiên là có thể nhìn thấy ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một kinh hỷ vô cùng lớn.
Theo ý nghĩ của nàng ta, Lý Nhiên chắc chắn sẽ đến Tiêu gia thực hiện hôn ước.
Đến lúc đó hai người đương nhiên có thể gặp lại nhau.
- Cắt, thần bí quá nhỉ....
- Hắc hắc.
Một canh giờ đã đến, thí luyện kết thúc.
Đám người bị một cỗ lực lượng không thể kháng cự mang đi, trở về khu đất trống trước dược sơn.
Chỉ thấy hầu hết mọi người đều mặt mày xám tro, chật vật không chịu nổi, trong đó còn có người bị thương.
Từ khi Lý Nhiên mang theo phong trào cướp bóc, không có người nghiêm túc đi hái thuốc, mọi người hoàn toàn xé rách lớp da mặt.
Ngươi cướp ta, ta đoạt ngươi, đánh chính là bất diệc nhạc hồ.
Còn Tiên Tài thực sự hái được lại không có mấy cái.
Lúc này bầu không khí xơ xác tiêu điều, đám người cảnh giác hung ác quét mắt.
Một vòng thí luyện này, khiến cho bọn họ hoàn toàn ý thức được.
- Không muốn bị đào thải thì phải lấy cả tính mạng đi tranh đoạt!
- Căn bản không có cái gì gọi là đồng bào chính đạo, tất cả mọi người đều là kẻ địch!
Nhạc Kiếm Ly thay một bộ y phục mới, vẫn là bộ y phục thanh y giống như đúc trước đó.
Nàng ta đứng ở nơi hẻo lánh, ôm trường kiếm không nói một lời, tản ra khí tức sinh vật chớ tới gần.
Chỉ có ở trong lúc lơ đãng đối diện với Lý Nhiên, trong mắt mới lộ ra một tia xấu hổ và giận dữ, nhưng sau đó đã bị sát ý lạnh như băng thay thế.
Lúc này, trong hư không Liên Y nổi lên.
[Vòng thí luyện thứ hai kết thúc...]
[Sáu người tấn cấp, hai người bị đào thải.]
Sau đó từng đạo bạch quang phóng tới, lần nữa bao phủ những người tấn cấp ở trong đó.
Người bị đào thải, theo thứ tự là Tiêu Thanh Ca và một gã đệ tử của Chính Nhất Tông.
Sắc mặt hai người hoàn toàn khác nhau.
Đệ tử Chính Nhất Tông sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ảm đạm, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Mà Tiêu Thanh Ca vui sướng như đứa ngốc, giống như kiếm được món hời nào đó vậy.
- Ta đi rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận đó ~
Nàng ta lanh lợi phất tay một cái.
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói.
- Ngươi vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn.
- Ta sẽ luôn đợi ngươi!
- . . . Đã biết.
Sau khi cáo biệt với Tiêu Thanh Ca, Lý Nhiên tay niết Pháp Ấn, một đạo u quang đánh trên người đệ tử Chính Nhất Tông.
- Phụt!
Đệ tử Chính Nhất Tông miệng phun máu tươi, quay đầu lại vẻ mặt mê hoặc nhìn về phía Lý Nhiên.
- Đại ca, có thù có oán gì sao? Đã bị đào thải rồi sao còn đánh ta nữa hả!
Lý Nhiên lúng túng nói.
- Ngại quá a, ta cũng chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện thôi...
- ? ? ?
Đệ tử Chính Nhất Tông mang theo vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi bị tống xuất bí cảnh.
Sáu người còn lại thuận lợi tấn cấp vào vòng kế tiếp.
Người bị đào thải, sẽ được truyền tống đến cửa ra vào bí cảnh.
Tiêu Thanh Ca là phàm nhân, còn là một phàm nhân như hoa như ngọc.
Cùng với một Tu Hành Giả khác rời đi, đối với nàng ta mà nói rất nguy hiểm.
Cho nên vào thời khắc cuối cùng Lý Nhiên dùng đạo pháp phong ấn toàn bộ tu vi của đối phương.
Mặc dù không duy trì được bao lâu, nhưng cũng đủ cho Tiêu Thanh Ca thoát thân.
Hắn còn dán đầy phù chú trên người Tiêu Thanh Ca, các loại thuộc tính Buff trực tiếp lấp đầy, đảm bảo nàng ta có thể bình an ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn.
- Nàng quả thực quá tin tưởng ta, cũng không sợ ta lấy Sinh Linh Quả không cho nàng ta nữa...
Lý Nhiên mỉm cười lắc đầu.
Thật là một nữ nhân ngốc nghếch.
Bạch quang tiêu tán.
Đám người bị truyền đến Nhất Phương Thiên Địa khác.
Chỉ thấy trước mặt từng cấp từng cấp bậc thang lơ lửng trên không trung, không ngừng kéo lên cao, ở nấc thang cuối cùng là một tòa cung điện vô cùng xa hoa.
Cung điện đứng sừng sững ở trong đám mây, mái cong kiều giác, khí tướng trang nghiêm, ngói lưu ly kim sắc ánh sáng lấp lánh.
Đây là một tòa Không Trung Lâu Các chân chính.
Đám người nhìn một màn chấn động trước mắt mà sợ ngây người.
Cung điện trôi nổi ở trên trời sao?
Phải biết rằng bí cảnh này tồn tại cũng không chỉ nghìn năm, muốn duy trì loại trạng thái này, cần Tạo Hóa và sức mạnh vĩ đại như thế nào?
Con ngươi của Nhạc Kiếm Ly hơi nheo lại, cả người dần dần hưng phấn lên.
Đây chắc chắn là Cổ Đế Truyền Thừa!
Hơn nữa còn là Tiên Đế thực lực siêu tuyệt, hoành áp một đời!
Bằng không tuyệt đối không có khí tượng như vậy!
Trong không khí Liên Y nổi lên.
[Vòng thí luyện thứ ba, leo trèo...]
Nội dung thí luyện này vô cùng đơn giản.
Sáu người còn lại phải leo lên thang mây trước mặt, ba người thành công lên đỉnh trước tiên sẽ tấn cấp, trực tiếp tiến nhập vòng thí luyện cuối cùng.
- Đơn giản như vậy thôi sao?
Trong lòng mọi người nhảy dựng lên.
Có thể tới chỗ này, đều không phải kẻ ngốc.
Hai vòng trước cũng đã đánh nhau túi bụi rồi, vòng này sao có thể đơn giản như vậy được chứ?
Chắc chắn có mờ ám!
Trong lòng Lý Nhiên mơ hồ hiểu ra.
Vòng thí luyện thứ nhất, khảo nghiệm thực lực cá nhân, vòng thí luyện thứ hai, kiểm tra nhãn lực và sự sỏi đời.
Mà mục đích của vòng thí luyện này, lại là muốn sáu người tranh chấp!
Người đầu tiên có thể leo đến đỉnh, chắc chắn không phải là người chạy nhanh nhất, mà là người có thực lực mạnh nhất!
- Vậy vòng thí luyện cuối cùng thì sao?
Lý Nhiên nhìn về phía tòa cung điện tráng lệ rực rỡ trong đám mây kia, trong lòng suy đoán.
- Ba người chém giết? Chỉ có thể sống một?
Thiên Địa Bất Nhân, Tiên Lộ vô tình.
Con đường tu tiên, vốn được lót bởi thi hài.
Chỉ có thể đạp biển máu núi thi thể, leo lên đỉnh Cửu Thiên, mới có thể giành được Đế Nghiệp bất hủ!
Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly từ xa liếc nhau một cái.
Trong mắt chiến ý đang bùng cháy!