Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 45: Ngươi muốn chết như thế nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Tống Thanh Tùng thấy nàng không trả lời thì không vui nói:

- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi không nghe thấy à?

Tiêu Thanh Ca rất sợ nếu đối phương nhận ra giọng nói của mình, sao còn dám nói chuyện cứ?

Nàng cúi đầu im lặng không lên tiếng, xoay người muốn rời khỏi đây.

- Lý Nhiên kiêu căng còn chưa nói, ngươi chỉ là một phàm nhân mà cũng dám không nhìn ta?

Tống Thanh Tùng cảm giác như mình bị sỉ nhục.

Hắn ta vung tay phải lên, cuồng phong khởi động trực tiếp thổi bay Tiêu Thanh Ca ra!

Ầm!

Cả người nàng hung hăng nện vào trên thân cây, phun một ngụm máu tươi ra.

Trong cơ thể truyền đến nỗi đau nhức, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn nhưng vẫn cắn răng không rên lên một tiếng nào.

- À, còn rất có cốt khí.

Tống Thanh Tùng đi đến, đưa tay kéo túi mũ của nàng ra:

- Lén lút không chịu lộ diện, để ta xem ngươi là ai…

Tiếng nói chuyện của hắn ta chợt ngừng lại.

Hắn ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt đó, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

- Tiêu Thanh Ca?

Thảo nào bóng lưng lại quen mắt như vậy, hóa ra là nàng!

Tiêu Thanh Ca lảo đảo đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, bình tĩnh nói:

- Đã lâu không gặp, Tống sư huynh.

Tống Thanh Tùng khôi phục tinh thần lại, cau mày nói:

- Sao ngươi lại ở đây? Là ai nói cho ngươi biết chỗ Bí Cảnh này?

Cho dù là Tiêu gia biết được tin tức này thì cũng không thể để cho một phàm nhân như nàng đến đây được!

Hơn nữa sao nàng lại đến đây cùng với Lý Nhiên?

Tiêu Thanh Ca nói:

- Đây là chuyện của ta, cũng không cần phải báo lại với ngươi à?

Nàng không nói nhưng Tống Thanh Tùng không phải kẻ ngốc.

Tâm tư bắt đầu xoay chuyển, sau đó suy nghĩ rõ ràng được rất nhiều chuyện.

- Ngươi muốn thông qua Bí Cảnh lần này để thu được thiên phú, trở về Tiên Đồ?

Tiêu Thanh Ca không đáp, coi như là ngầm thừa nhận.

Tống Thanh Tùng hừ lạnh nói:

- Không biết tự lượng sức mình! Chỉ là phàm phu tục tử mà cũng xứng tranh Tiên Duyên này với ta à?

- Vậy chúc Tống sư huynh may mắn.

Tiêu Thanh Ca không muốn phải nhiều lời nữa nên xoay người muốn rời khỏi.

Còn chưa tìm được Sinh Linh Quả, lúc này lòng nàng nóng như lửa đốt, căn bản không muốn mất thời gian với đối phương.

Nhìn bóng lưng duyên dáng của nàng, ánh mắt Tống Thanh Tùng càng thêm lạnh lẽo âm u.

Lúc trước nàng thân là Thanh tiên tử, đối xử với hắn ta thờ ơ lạnh lùng, bây giờ đã mất hết tu vi mà vẫn còn kiêu ngạo như thế!

- Ta để cho ngươi đi rồi à?

Tống Thanh Tùng vung tay phải lên, dùng linh lực đánh đổ đại thụ ầm ầm sụp đổ về phía nàng!

Tiêu Thanh Ca chật vật chạy trốn, thiếu chút nữa bị đập thành thịt vụn!

- Tống Thanh Tùng, ngươi đây là có ý gì?

Sắc mặt nàng tái mét nói.

Tống Thanh Tùng cười lạnh một tiếng:

- Tuy rằng ngươi đã bị tông môn trục xuất nhưng cũng có lạc ấn Thần Đạo Cung của ta! Bây giờ ngươi cấu kết với yêu nhân Ma Giáo, nếu truyền ra ngoài thì chính là sỉ nhục tông môn ta!

- Hôm nay ta sẽ rửa nhục cho tông môn!

Ánh mắt hắn ta âm trầm, lộ ra sát khí!

Tóc gáy Tiêu Thanh Ca dựng lên, gắng gượng nói:

- Giết ta? Ngươi không sợ Lý Nhiên sao?

- Đừng nhắc hắn với lão tử!

Nghe được cái tên này, vẻ mặt Tống Thanh Tùng càng thêm thâm độc.

- Nếu hắn quan tâm sống chết của ngươi thì sao lại để ngươi một mình ở đây? Chờ đến khi ta giết ngươi rồi, đưa thi thể ngươi làm thức ăn cho Yêu Thú phân chia thì ai sẽ biết là ta làm?

- Ngươi…

Tiêu Thanh Ca cảm thấy khiếp sợ!

Nam nhân ác độc trước mắt này thực sự là Tống sư huynh hành hiệp trượng nghĩa trong trí nàng của nàng sao?

- Ngươi và ta không thù không oán, sao phải hạ độc thủ?

Nàng thực sự không hiểu được.

Tống Thanh Tùng cười gằn nói:

- Muốn trách thì trách Lý Nhiên! Ai bảo hắn cuồng vọng như vậy!

Linh khí thúc đẩy, Phi Kiếm tự động rút khỏi vỏ rồi gào thét chém về phía Tiêu Thanh Ca.

Khuôn mặt hắn ta dữ tợn, oán hận chồng chất trong lòng với Lý Nhiên đều phát tiết ra qua một kiếm này!

- Lý Nhiên…

Tiêu Thanh Ca tuyệt vọng nhắm hai mắt lai.

Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong tâm trí không phải là phẫn nộ và không cam lòng mà là dáng vẻ của một nam nhân.

- Hẹn gặp lại!

Ầm!

Một tiếng nặng nề vang lên, cũng không đau đớn như tưởng tượng.

Chỉ thấy toàn thân nàng được u quang bao bọc, Quang Kiển như trong suốt, chặn đứng Phi Kiếm lại bên ngoài.

- U Quang Kiển? Là phù chú do Lý Nhiên bày ra!

Tống Thanh Tùng có hơi cuống quýt lên.

Sở dĩ hắn ta dám ra tay với Tiêu Thanh Ca là vì nàng chỉ là phàm nhân nhưng không có nghĩa là hắn ta dám đối địch với Lý Nhiên!

Nhất là trong Bí Cảnh này!

- Việc đã đến nước này thì nhất định phải nhanh chóng giết nàng diệt khẩu!

Tống Thanh Tùng thôi thúc linh lực, hào quang trên Phi Kiếm nở rộ, gầm gừ chém vào U Quang Kiển!

Lá bùa có thể chứa linh lực có hạn nên tuyệt đối không thể ngăn được một kiếm toàn lực của hắn ta!

Ầm!

Một đạo ngân quang từ trong khu rừng lao nhanh ra, hung hăng đụng vào một bên của Phi Kiếm rồi ầm ầm nổ tung, trực tiếp làm nổ tung nó ra ngoài!

Còn Ngân Thương thì cắm vào trên mặt đất, cán thương hơi rung động.

- Ai?

Sắc mặt Tống Thanh Tùng ngưng trọng quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy Lý Nhiên phi thân rơi xuống thì đồng tử không khỏi co rụt lại!

Lý Nhiên không để ý đến hắn ta mà trừng mắt nhìn Tiêu Thanh Ca:

- Cho nên ngươi đến Bí Cảnh chính là vì tặng đầu người?

Tiêu Thanh Ca đỏ mặt cúi đầu:

- Xin lỗi, đã gây phiền phức cho tiền bối.

Trong lòng nàng ấm áp.

Thì ra hắn cũng không bỏ mặc mình mà là luôn luôn bảo vệ mình!

Cảm giác được người khác quan tâm…

Thật tốt!

- Số lần ngươi làm phiền ta còn ít sao?

Lý Nhiên lắc đầu.

- Vì tu tiên mà cả mạng cũng không cần nữa? Đúng là phục ngươi…

Tiêu Thanh Ca ngượng ngùng le lưỡi.

Lý Nhiên mắng đủ rồi thì quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Tùng.

Nụ cười thu lại, giọng nói lạnh lùng lãnh khốc.

- Ngay cả người mà ta đưa theo ngươi cũng dám động vào, ngươi muốn chết như thế nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️