Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 225: Nếu không đánh lại thì gia nhập vậy

Chương Trước Chương Tiếp

Vô Tướng Sơn.

Liễu Tầm Hoan ngồi trên ghế, sắc mặt hắn ta cực kỳ khó coi.

- Dịch Thanh Lam ức hiếp người quá đáng rồi đấy.

Rõ ràng đã giết hết người rồi mà còn đòi hắn ta phải nói cho ra lẽ với Lý Nhiên.

Hắn ta không thấy tiếc đống đan dược là linh bảo… được rồi, hắn cũng thấy hơi tiếc. Đặc biệt là chiếc Sơn Hà Phiến kia.

Tuy rằng uy lực của nó không mạnh lắm thế nhưng đặc điểm của nó là rất tiêu sái, rất ngầu.

Nhớ năm đó hắn ta mặc một bộ y phục màu trắng, trên tay cầm một chiếc quạt thôi mà đã khiến bao nhiêu thiếu nữ phải điêu đứng? Kết quả là lại đành phải mang đi tặng như vậy.

Cũng không còn cách nào khác. Nhìn thái độ của Dịch Thanh Lam, nếu không lấy ra món đồ gì đó thì chắc chắn nàng ta sẽ không thả hắn ta đi đâu.

Nàng ta với Lý Nhiên là thế nào vậy?

Liễu Tầm Hoan bóp cằm, rơi vào trầm tư.

Lâm Lang Nguyệt và Lý Nhiên là đối thủ, Dịch Thanh Lam và Lãnh Vô Yên cũng không hòa hợp gì cho kham, hai người này, nghĩ thế nào cũng không thấy liên quan gì đến nhau cả.

Thế nhưng Bạch Vân Phong mà Trần Ôn Đạo cũng chẳng lên được, một Nguyên Anh như Lý Nhiên mà lại trở thành khách quý Lục Nhất Linh được sao?

Chuyện này nghe vô lý quá.

Hơn nữa nghe giọng điệu của Dịch Thanh Lam, hình như nàng ta không hề quan tâm sự khác biệt giữa chính phái và tà phái, bênh Lý Nhiên chằm chặp.

Liễu Tầm Hoàn khẽ thở dài.

- Đó là nữ nhân có thể sánh vai với Lãnh Vô Yên đấy.

Tuy rằng mọi người đều là Đế Cấp thế nhưng đẳng cấp giữa họ thì lại khác nhau.

Trong Ma Đạo Tứ Tông, cường giả mạnh nhất được mọi người công nhận chính là Lãnh Vô Yên.

Thứ hai là lão biến thái đã gặp trong Sát Sinh Ngục, sau đó là chưởng môn m Thi Đạo Cơ Trầm Uyên, thực lực của Liễu Tầm Hoan bị xếp sau cùng.

Cũng không phải do hắn ta yếu quá, chuyện này còn liên quan đến công pháp nữa.

Nếu so sánh với ba tông khác, Hợp Hoan Chi Đạo không hợp để giết chóc. Còn trong Chính Đạo Tứ Tông, có rất nhiều người thấy Trần Ôn Đạo là người mạnh nhất.

Thế nhưng chỉ có những người đã trải qua trận chiến ác liệt mới biết năm đó Lãnh Vô Yên giết người đến mức đỏ cả mắt, chỉ một nhát chém thôi mà đã chém nát Hộ Tông Đại Trận của Huyền Linh Sơn, nhân tiện còn chém một ngọn núi ra thành hai nửa.

Ngọn núi đó bây giờ vẫn còn, còn được đặt tên là Vô Đạo Nhai, là nơi để cho mọi người đến sám hối của Thần Đạo Cung.

Người trấn được Lãnh Vô Yên không phải Trần Ôn Đạo mà lại là Thiên Xu Thần Nữ Dịch Thanh Lam.

Hai người bọn họ không hề ra tay, im lặng nhìn nhau ba ngày.

Thế nhưng Lãnh Vô Yên lại đưa người, rút về, không nhúng tay vào trận chiến nữa.

Kể từ sau đó, Thiên Xu Viện cũng thoát ly khỏi phàm trần, giấu mình sâu trong những tầng mây, không màng thế sự nữa.

Không ai biết Dịch Thanh Lam mạnh đến mức nào, bởi vì nàng ta chưa bao giờ ra tay thực sự.

Thế nhưng Liễu Tầm Hoan biết, chắc chắn nàng ta mạnh hơn mình. Đó cũng là lý do tại sao hắn ta lại phải nhịn nhục như thế.

Một mình Lãnh Vô Yên thôi đã khó xử rồi, lại còn cộng thêm Dịch Thanh Lam nữa… hắn ta bất giác run lên một cái.

- Bỏ đi, cứ coi như là của đi thay người.

Liễu Tầm Hoan lắc đầu.

- Bây giờ vấn đề lớn nhất là Tiên Vu Thuần đã chết rồ.

Chuyện này nếu không giải quyết ổn thỏa thì có thể sẽ gây ảnh hưởng đến cả tông môn đấy.

Trong thởi buổi chính đạo, ma đạo hỗn loạn như vậy, việc này sẽ cho người khác có cơ hội để ra tay.

- Thứ đáng chết, vậy mà dám nhòm ngó vị trí của Thánh Nữ, Thánh Nữ? Liễu Tầm Hoan kịp phản ứng lại, ngó trái ngó phải.

- Mẹ kiếp, đồ đệ của ta đâu rồi?

Khuê Phong Thành.

Tần Như Yên mặc y phục xong, đang định tìm đồ trong phòng.

- Đừng trốn nữa, Lý Thánh Tử, ta đã nhìn thấy ngươi rồi.

Nói rồi nàng ta cúi người xuống, chui vào gầm giường.

- Có phải ngươi trốn ở đây không? Khụ khụ, bẩn quá.

Nàng ta bò ra từ dưới gầm giường, trên đầu mũi có dính bụi.

Nhìn căn phòng trống không, nàng ta vuốt cằm, suy nghĩ.

Lý Nhiên đi đâu mất rồi?

Rõ ràng ban nãy bầu không khí vừa mới nóng lên được một chút, cảm xúc đang dạt dào, nàng ta chỉ mặc một một chiếc yếm. Một câu chuyện tình cảm dạt dào đang chuẩn bị bắt đầu, thế nhưng Lý Nhiên lại tự dưng biến mất thế này.

- Lạ thật, hắn trông không giống kiểu người hay ngại ngùng.

- Lẽ nào hắn bị ta dọa chạy mất rồi sao? Nghe sai quá.

Khi nàng ta đang khổ sở suy nghĩ thì trong hư không, có một vết nứt xuất hiện, bóng người của Liễu Tầm Hoan dần hiện ra.

Thấy Tần Như Yên bình an vô sự, hắn ta mới thở phào một hơi.

- May mà Dịch Thanh Lam chưa ra tay với ngươi…

Tần Như Yên lườm hắn ta một cái.

- Liễu chưởng môn còn nhớ mình có người đồ đệ này hả?

Liễu Tầm Hoan ngơ ra, rất ngượng ngùng.

- Ban nãy vi sư hoảng quá nên lỡ quên mất ngươi.

Tần Như Yên lắc đầu.

- Không sao, đệ tử đã quen rồi.

Trên đời này người thực sự chịu ra mặt vì nàng ta chỉ có một mình Lý Nhiên thôi, cho dù là sư tôn của mình thì nàng ta cũng không kỳ vọng gì nhiều.

Liễu Tầm Hoan nhìn căn phòng bừa bộn, tò mò hỏi.

- Ngươi đang làm gì thế?

Tần Như Yên trả lời.

- Tìm người.

- Tìm ai?

- Lý Nhiên.

Liễu Tầm Hoan đã cảm nhận được điều gì đó rồi, hắn ta lắc đầu nói.

- Trong phạm vi ngàn dặm thì không có hắn đâu.

Tần Như Yên tự dưng thấy hơi căng thẳng.

- Hắn có chuyện gì rồi sao?

Liễu Tầm Hoan cười, nói.

- Yên tâm đi, có Dịch Thanh Lam ở đó, hắn không có chuyện gì được đâu.

Nghe vậy Tần Như Yên mới yên tâm.

Liễu Tầm Hoan cảm nhận được điều gì đó, hắn ta nhìn Tần Như Yên với ánh mắt rất lạ.

- Sao ngươi lại quan tâm Lý Nhiên thế?

Tần Như Yên nói.

- Bởi vì đệ tử thích hắn.

Liễu Tầm Hoan giật mình.

- Ngươi thích hắn?

Như Yên hỏi ngược lại.

- Không được sao?

- Thế thì cũng không phải là không được… nhưng mà hắn ta thích ngươi không?

- Không biết.

Tần Như Yên thở dài nhẹ.

Nàng ta cũng không rõ Lý Nhiên nghĩ thế nào về mình, nếu hắn thích mình thật thì sao lại đi mất mà không nói một lời nào chứ? Vẻ mặt của Liễu Tầm Hoan có hơi phức tạp, hắn ta rơi vào trầm tư.

Tần Như Yên lấy làm lạ, nói.

- Sư tôn, người đang nghĩ gì thế?

Liễu Tầm Hoan nói rất nghiêm túc.

- Vi sư đang suy nghĩ làm thế nào để giúp ngươi giành được Lý Nhiên.

Tần Như Yên.

- ??

- U La Điện có quy tắc đấy, người không sợ Lãnh Vô Yên gây rắc rối cho người sao?

Liễu Tầm Hoan nói.

- Khi trước sợ, bây giờ thì có thêm Dịch Thanh Lam nữa rồi, Lãnh Vô Yên cũng không làm bừa được đâu.

- Diện La Sát, Thiên Xu Thần Nữ… Lý Thánh Tử đúng là bảo bối đấy nhỉ.

- Đồ đệ ngoan, vi sư tin tưởng ngươi, chắc chắn ngươi có thể chinh phục được hắn.

Tần Như Yên muốn cạn lời.

- Sư tôn, ít nhất thì người cũng là một Đế Cấp, đáng tin hơn chút đi được không?

Thấy Lãnh Vô Yên và Dịch Thanh Lam mà cũng phải sợ sệt.

- Ngươi không hiểu đâu, tuy vi sư là Đế Cấp, thế nhưng…

Liễu Tầm Hoan thở dài một hơi, bất lực, nói.

- Như Yên, vì thế ấy mà, nếu đã không đánh được thì vi sư đành gia nhập thôi.

Tần Như Yên xoa xoa trán, gặp phải sư tôn thế này, nàng ta muốn tự đuổi mình ra khỏi sư môn quá đi mất.

Trời đã sáng rồi. Ánh mặt trời chiếu vào bên trong chiếc kiệu vàng.

Lý Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, vươn vai một cái.

Tối qua hắn đã mơ thấy một giấc mơ rất lạ.

Trong giấc mơ, hắn về đến đêm Sương Nguyên Tết, hắn ở cùng sư tôn, đúng lúc đang mặn nồng thì phát hiện người trong lòng mình biến thành Dịch Thanh Lam.

Hắn dụi dụi mắt, nhìn khắp nơi nhưng trong kiệu không có một bóng người.

- Ấy? Dịch đạo trưởng đi đâu mất rồi? Dịch đạo trưởng.

Lúc này, bên cạnh hắn có một giọng nói nhẹ nhàng.

- Đừng gọi nữa, bần đạo ở đây.

Lý Nhiên quay đầu qua nhìn thì thấy Dịch Thanh Lam đang ngồi sau hắn, khoanh chân lại, y phục loạn hết cả lên, mặt đỏ bừng.

Lý Nhiên gãi đầu.

- Dịch đạo trưởng, sao ngươi lại lên đây thế?

Dịch đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi.

- Bần đạo bị mộng du đấy, được chưa?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️