Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương!

Chương 224: Dịch đạo trưởng đáng yêu quá mức rồi đấy

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Nhiên nhìn Dịch Thanh Lam với vẻ khó hiệu. Hắn chỉ hỏi bừa một câu thôi mà, sao phản ứng mạnh thế?

Đối diện với ánh mắt khó hiệu của hắn, mặt Dịch Thanh Lam hơi đỏ lên, gượng gạo nói.

- Tại sao lại hỏi chuyện cái giường vào lúc này?

Lý Nhiên nhún vai.

- Thì là hỏi thôi mà, Dịch đạo trưởng có mang theo không?

Dịch Thanh Lam căng thẳng, nói.

- Bần đạo sao mà mang nó theo mình được, vứt đi từ lâu rồi.

- Vứt đi rồi?

Lý Nhiên lắc đầu, lấy làm tiếc. Dịch Thanh Lam quay sang nhìn hắn.

- Không phải chỉ là một chiếc giường thôi sao, sao ngươi phải quan tâm đến mức này?

- Cũng không phải.

Lý Nhiên gãi đầu.

- Ở đây có mỗi một chiếc giường, thế chẳng phải chúng ta sẽ phải ngủ với nhau sao?

Từ ban nãy hắn đã nghĩ đến vấn đề này rồi.

Nếu chiếc giường đó cũng ở đây thì vừa hay, mỗi người một chiếc giường.

Dịch Thanh Lam có hơi ngơ ra, sau đó thì vội vàng lên tiếng.

- Ai, ai ngủ cùng ngươi chứ? Tên khỉ gió này, ngươi đúng là hoang đường.

Lý Nhiên khóc cũng không được, cười cũng chẳng xong.

- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu.

Khó khăn lắm nàng ta mới bình tĩnh lại được, nói.

- Lý Thánh Tử cứ việc nghỉ ngơi, với bần đạo mà nói, việc ngủ đã không còn ý nghĩa gì từ lâu rồi.

- Thì ra là vậy.

Lý Nhiên gật đầu, nói.

- Đúng là ta có nhớ Dịch đạo trưởng từng nói mình không bao giờ ngủ trên giường.

- Đúng, đúng vậy.

Giấu sau tấm vải che là gương mặt đang đỏ bừng lên của Dịch Thanh Lam, ánh mắt nàng ta có hơi ngượng ngùng, còn có chút chột dạ nữa.

Không bao giờ ngủ trên giường? Đó là trước kia thôi.

Bên trong kiệu vàng, bầu không khí dần yên tĩnh trở lại.

Lý Nhiên chăm chú nhìn nàng ta, ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Dịch Thanh Lam hơi cau mày.

- Sao ngươi lại nhìn chằm chằm bần đạo như vậy?

Lý Nhiên cười, nói.

Dịch đạo trưởng hình như chưa bao giờ tháo màn che mặt ra.

Trong ấn tượng của hắn, ngoài lần vô tình tháo ra trong quán trà ra thì hắn chưa bao giờ thấy nàng ta tháo màn che mặt cả.

Cho dù là lần đối diện với Lâm Lang Nguyệt thì cũng vậy.

Dịch Thanh Lam nhẹ nhàng nói.

- Bần đạo thích vậy.

- Tiếc thật.

Lý Nhiên thở dài.

Nàng ta thấy hơi buồn cười.

- Có phải mặt của ngươi đâu, có gì mà đáng tiếc chứ?

Lý Nhiên lắc đầu, nsoi.

- Ta thấy tiếc thay cho đạo trưởng, rõ ràng xinh đẹp như vậy mà lại đeo mặt nạ suốt, không phải là lãng phí của trời sao?

Dịch Thanh Lam thẹn quá hóa giận.

- Tên tiểu tử này, ngươi lại bắt đầu nói linh tinh rồi đấy.

Thế nhưng Lý Nhiên lại rất nghiêm túc.

- Những điều ta nói là thật hết đấy.

Nhìn ánh mắt của hắn, mặt Dịch Thanh Lam lại ửng hồng lên.

Nàng ta im lặng một chút rồi nói.

- Gương mặt đỏ tươi, bộ xương trắng toát. Lời dạy của Phật có đạo lý riêng của nó.

- Cho dù gương mặt này trông thế nào thì bần đạo vẫn là bần đạo, che lại hay không thì có khác gì nhau?

Nàng ta do dự một chút rồi lại hạ giọng, nói.

- Bần đạo không thích ánh nhìn của người khác.

Lý Nhiên hiểu ý nàng ta.

Dịch Thanh Lam tu luyện Vong Tình Đạo, con người này cũng như một dải ngân hà xa xôi vậy, có khí chất rất siêu phàm, thoát tục. Nếu để so sánh thì dung mạo này quá đáng yêu so với khí chất đó.

Gương mặt trắng nõn, da mềm mại, sống mũi cao, thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, hồng hào, hoàn toàn không hợp với khí chất đó chút nào.

Lý Nhiên gãi đầu, hình như điều này cũng khá là dễ hiểu.

- Vậy thì cũng không cần phải đeo mãi vậy chứ? Ai không biết còn tưởng màn che này dính vào mặt ngươi ấy chứ.

Thấy hắn vậy, Dịch Thanh Lam thấy vừa tức vừa buồn cười.

- Con người này, nói năng linh tinh hết cả.

Lý Nhiên vuốt cằm, cười mỉm.

- Dịch đạo trưởng, hai chúng ta thương lượng một việc nhé?

Dịch Thanh Lam hừ một tiếng.

- Không cần thương lượng đâu, bần đạo sẽ không tháo nó ra đâu.

Ý định của Lý Nhiên bị phát giác, hắn vuốt cằm, ngượng ngùng.

- Dù sao thì ở đây cũng có ai khác đâu.

- Ngươi không phải người à?

- Ta là người thân thiết mà?

- Ai thân thiết với ngươi cơ?

Sau một hồi tranh cãi, Lý Nhiên đã thua. Hắn vốn muốn dùng sợi tơ hồng đó để ép đối phương thỏa hiệp thế nhưng nghĩ lại thì thấy không nên làm như vậy.

Nhìn vẻ chán nản của hắn, Dịch Thanh Lam khóc không được mà cười cũng chẳng xong.

- Ngươi thấy hứng thú với vải che mặt của ta vậy sao?

Lý Nhiên nói như đúng rồi.

- Chủ yếu là ta thấy không công bằng.

- Hả?

Dịch Thanh Lam ngơ ra.

- Bần đạo che mặt mình thì có sao, sao lại không công bằng?

Lý Nhiên nói rất hùng hổ.

- Dịch đạo trưởng có thể thưởng thức gương mặt tuấn tú này của ta mà ta thì lại không nhìn thấy được gương mặt của Dịch đạo trưởng, ngươi thấy vậy có công bằng không?

Dịch Thanh Lam che mặt lại.

Người này mặt dày đến mức khó tin. Nhìn vẻ bất bình của hắn, Dịch Thanh Lam thấy hơi mềm lòng, như có quỷ sai thần khiến vậy.

- Ngươi, ngươi thực sự muốn nhìn sao?

Nói xong là nàng ta thấy hối hận ngay lập tức. Giọng điệu này nghe như là sắp tháo vậy.

Mắt Lý Nhiên sáng lên, gật đầu.

- Đương nhiên rồi.

Dịch Thanh Lam tự dưng có hơi bối rối. Cuối cùng nàng ta thở dài bất lực.

- Thôi, dù sao đây cũng chẳng phải bí mật gì, hơn nữa hắn ta cũng từng thấy mặt bần đạo rồi mà.

Nàng ta đưa tay lên, chầm chậm tháo tấm vải che mặt ra.

Bỗng dưng cả chiếc kiệu như sáng bừng lên vậy.

Thế nhưng bởi vì ngại nên mặt nàng ta hơi ửng đỏ, mắt nhìn xuống dưới, làn mi khẽ chớp, đôi môi như anh đào, răng trắng như bạch ngọc. Cho dù là không có biểu cảm gì thì cảm giác cũng như đang làm nũng vậy.

Lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng ta cắn nhẹ môi, như không biết nên hành xử ra sao vậy. Ánh mắt nàng ta đầy vẻ hoảng loạn, khác hoàn toàn với lúc đeo tấm vải che mặt.

Lý Nhiên cố kiềm chế trái tim đang đập rất mạnh củ mình, nhìn nàng ta đầy ngơ ngác.

Vị đạo cô này đúng là đáng yêu quá mức luôn ấy. Khó khăn lắm hắn mới hoàn hồn lại được, hắn nuốt nước bọt.

- Dịch đạo trưởng, ngươi nên đeo tấm vải che mặt thì hơn.

- Hả?

Dịch Thanh Lam ngơ ra.

- Tại sao cơ?

Lý Nhiên nói, rất nghiêm túc.

- Cẩn thận có người xấu có ý đồ gì không tốt với ngươi đấy.

- Nói vớ vẩn…

Mặt Dịch Thanh Lam đỏ bừng, trợn mắt lên lườm hắn một cái, nói với giọng không được vui lắm.

- Trên đời còn ai xấu xa hơn ngươi à?

Cái vẻ giận hờn đó khiến nhịp tim hắn lại tăng tốc.

Lý Nhiên âm thầm đứng lên, mở cửa sổ ra để gió lạnh thổi vào.

Dịch Thanh Lam lấy làm lạ.

- Ngươi đang làm gì thế?

Lý Nhiên không nghoảnh đầu lại.

- Ta cần bình tĩnh lại, nếu không chắc chắn là tối nay sẽ không ngủ được.

Vốn dĩ hắn đã bị Tần Như Yên chọc cho rồi, cộng thêm Dịch Thanh Lam nữa, đúng là nóng máu, cảm giác đầu óc cứ quay vòng vòng.

Dịch Thanh Lam quay đàu qua, lẩm bẩm.

- Tên này đang nghĩ cái gì thế?

Nhưng mà khóe miệng nàng vẫn hơi cong lên, như là có hơi đắc ý vậy.

Từ trước đến nay khi ở trước mặt Lý Nhiên nàng luôn chiếm thế hạ phong, cuối cùng hôm nay cũng hòa nhau rồi.

Đến tận giờ tý, Lý Nhiên mới ngủ được. Dịch Thanh Lam ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời, trăng rất sáng, rất ít sao, bên tai là tiếng thở đều đều của hắn. Trong lòng nàng ta thấy bình yên vô cùng.

- Cứ như vậy, hình như cũng rất tuyệt.

Gió đêm khẽ thổi qua làn tóc, lòng nàng ta thanh thản hơn bao giờ hết.

Trong lòng Dịch Thanh Lam tự dưng nảy ra một ý muốn rất kỳ lạ.

- Nếu Lý Nhiên là đồ đệ của bần đạo thì tốt quá. Như vậy thì có thể nhìn thấy hắn thường xuyên rồi.

Dịch Thanh Lam hoàn hồn lại, lắc đầu thật mạnh.

- Sao bần đạo lại nghĩ đến hắn cơ chứ? Hắn sắp làm bần đạo tức chết rồi.

- Hơn nữa Thiên Xu Viện sao có thể nhận đệ tử nam được.

- Bần đạo đúng là điên rồi.

Dịch Thanh Lam hít một hơi thật sâu, ngồi khoanh chân lại, định ngồi suy nghĩ để đẩy xa tạp niệm.

Thế nhưng cho dù làm cách nào thì nàng ta cũng không tập trung nổi. Lúc này nàng ta nghĩ đến điều gì đó, quay sang nhìn chỗ giường bên cạnh.

Thấy Lý Nhiên đang nằm ở bên trong cùng, ở ngoài còn một chỗ rất rộng, như là để dành cho nàng ta vậy.

Dịch Thanh Lam do dự một lúc rồi mới đi đến bên giường.

- Bần đạo ngồi thiền ở đây thôi chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ.

Nàng ta do dự mất một hồi lâu rồi mới dè dặt ngồi xuống, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến Lý Nhiên.

Sắc mặt nàng ta căng thẳng vô cùng, mặt đỏ như phát sốt vậy.

Nói ra thì cũng đúng thật là, ngồi trên đệm thế này, chỉ một lát thôi đã tập trung được rồi.

Đạo tâm lưu chuyển, không hề ngưng đọng chút nào.

- Lạ thật đấy, lẽ nào tên này có ma lực gì sao?

Khi Dịch Thanh Lam đang thắc mắc như vậy thì người nàng ta cứng ngắc lại. Nàng ta từ từ mở mắt ra, từ từ cúi đầu xuống nhìn.

Nàng ta thấy Lý Nhiên đã lật người qua, đầu tựa lên đùi nàng ta, hai tay ôm lấy eo nàng ta.

Hắn ngủ ngon kinh khủng.

Đạo tâm vừa mới ổn định bị phá vỡ ngay lập tức.

Mặt Dịch Thanh Lam nóng bừng lên, nghiến răng nghiến lợi.

- Tên này cố tình đấy à?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️